Ta Kéo Theo Bạn Trai Đã Bị Đồng Hóa Về Hiện Đại

Chương 9



Mọi người nhìn nhau kinh ngạc, dưới vẻ mặt bình tĩnh của ta, Hà Uy quỳ xuống trước tiên.

"Cung nghênh nữ hoàng kế vị!"

Cả một nhóm lớn người đồng loạt quỳ xuống.

Cố Uẩn Ngọc cũng định quỳ, ta vừa cười vừa khóc kéo hắn dậy.

Rồi lại ra lệnh cho tất cả đứng lên.

Ta nắm tay Cố Uẩn Ngọc.

"Ta không còn nhiều thời gian, không có ý định đoạt ngôi đế vương. Cố Uẩn Ngọc tài đức vẹn toàn, nhân phẩm cao quý, có thể kế thừa đại thống. Các khanh có ý kiến gì không?"

Lần này các đại thần quỳ xuống một cách dứt khoát hơn.

"Chúng thần không có ý kiến gì."

"Tốt, vậy thì quyết định như vậy."

"Mọi người hãy bình thân, lễ an táng của Hoàng thượng cần phải được túc trực bên linh cữu, một lát nữa cũng làm phiền các vị."

Các đại thần rút lui với gương mặt nặng nề.

Cố Uẩn Ngọc và Hà Uy lại kéo ta lại.

"Sao lại bảo thời gian không còn nhiều, Hà muội, muội sao vậy? !"

Cố Uẩn Ngọc mắt đỏ hoe.

"Phải chăng Tống Dao đã làm gì nàng? !"

Ta vỗ nhẹ an ủi bọn họ.

Ta kể lại lai lịch của mình nói hết cho họ nghe.

Hà Uy không để ý nhiều, thở phào nhẹ nhõm.

"Vậy có nghĩa là muội vẫn có thể quay về? Vẫn còn sống?"

Ta gật đầu.

Cố Uẩn Ngọc lại im lặng nhìn ta.

"Nàng quay về, vẫn sẽ gặp lại Tống Dao."

Ta vỗ vỗ hắn.

"Không sao, về ta sẽ chia tay với hắn. Ở thời hiện đại hắn không phải Hoàng đế, không thể làm gì ta được!"

Cố Uẩn Ngọc cố gắng nặn ra một nụ cười.

"Vậy cũng tốt. Như thế, Hà cô nương sẽ được tự do."

14

Đếm ngược còn một ngày nữa.

Tang lễ của Tống Dao, ta không tham dự.

Ta đi dạo trong cung.

Từ khi xuyên không đến đây, ta không phải đang đánh trận thì cũng đang trên đường đánh trận.

Vất vả lắm mới bình định được thiên hạ, lại bận rộn trốn khỏi hoàng cung, chưa từng có thời gian thưởng thức sơn thủy hữu tình, đình đài lâu các.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Ta đi dạo trong ngự hoa viên, bỗng một cung nữ vội vã chạy ra, quỳ trước mặt ta.

"Hà cô nương cứu mạng! Hà cô nương cứu mạng!"

Ta hoảng sợ lùi lại một bước.

"Chuyện gì thế này?"

Nàng ta co rúm người run rẩy.

"Nô tỳ. . . Nô tỳ từng được sủng hạnh. . . Giờ họ muốn nô tỳ tuẫn táng!"

Ta bừng tỉnh nhận ra.

Ta biết rằng, trước khi Tống Dao c.h.ế.t một ngày, hắn ta đã sủng hạnh một cung nữ.

Chỉ qua một đêm, cũng chẳng có phong vị, việc gì phải bắt nàng ta tuẫn táng.

Ta đưa tay đỡ nàng ta dậy.

"Đừng sợ, ta sẽ nói bệ hạ ban cho ngươi tự do. Nếu ngươi không muốn ra khỏi cung, cũng có thể vẫn làm cung nữ."

Nàng ta liên tục gật đầu.

"Nô tỳ cam nguyện, nô tỳ cam nguyện. Nô tỳ và biểu ca ở nhà đã có hôn ước."

Ta không khỏi dừng lại.

"Vậy hắn có biết ngươi và tiên đế. . ."

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

Hai tai cung nữ đỏ lên, chỉ ngượng ngùng gật đầu.

"Chính biểu ca bảo nô tỳ đến cầu xin người, hắn nói người là người nhân từ nhất, nhất định sẽ không thấy nô tỳ tuẫn táng mà không quản."

Ta không nhịn được mỉm cười cho họ.

"Hắn quả là một nam nhi."

Cung nữ tay nắm lấy gấu áo.

Cung nữ lén nhìn ta một cái, dung mạo của nàng ta khiến ta chấn động.

Mắt hạnh má đào, tươi tắn đoan trang, so với dung mạo của ta khi chưa bị hủy dung, có bảy phần giống nhau.

Nàng ta lại lén nhìn ta.

"Chẳng trách sao khi tiên đế sủng hạnh nô tỳ, đã gọi tên Vân Vân. Hóa ra nô tỳ may mắn có vài phần giống cô nương."

Trong dạ dày ta nhộn nhạo.

Buồn nôn,

Thật buồn nôn.

Tống Dao làm nhục cung nữ đã buồn nôn, mà hắn coi nàng ta là thế thân cho ta, càng buồn nôn hơn!

"Là ta hại ngươi."

Cung nữ lại lắc đầu.

"Phải trái đúng sai, đều do tiên đế gây ra, liên quan gì đến cô nương?"

Ta cho người dẫn cung nữ rời cung trong đêm, ta đích thân tiễn nàng ta ra khỏi cửa cung.

Nàng ta vui vẻ ôm theo bọc hành lý chạy về phía một nam nhân.

Nam nhân đó đón lấy nàng ta và ôm chặt.