Hắn bất ngờ nắm lấy tay ta đang cầm quân cờ, khi Tạ Dung khoác tay Tam hoàng tử đi ngang qua, liền cùng ta hạ một quân:
“Tính toán quang minh chính đại thật.”
Hơi thở hắn nóng rực lướt qua tai ta:
“Chiêu này... gọi là ‘Lấy độc trị độc’.”
Tiếng quân cờ chạm xuống bảng vang lên thanh thoát, ta ngẩng đầu, bốn mắt giao nhau.
Trong mắt hắn phản chiếu ánh nến chập chờn, còn có gương mặt ta khẽ ửng hồng.
Chúng ta không ai vạch trần, hắn biết ta cố tình nghiên cứu kỳ phổ của mẫu thân hắn nhưng không nói ra, ta cũng hiểu hắn đã nhìn thấu tâm ý của ta.
Chính vì sự thấu hiểu ngầm này, mà ván cờ này lại mang thêm một tầng ý vị mơ hồ không rõ.
Tam hoàng tử và Tạ Dung đồng thời nhìn về phía đình hồ nơi chúng ta đang ngồi, nhưng sắc mặt hai người lại khác nhau.
Tam hoàng tử ánh mắt trêu ghẹo, còn Tạ Dung thì sắc mặt lập tức trầm xuống, mãi đến khi thấy ánh mắt Tam hoàng tử quay lại mới miễn cưỡng nở nụ cười.
Trên bàn cờ đen trắng đan xen, ngón tay chúng ta chạm rồi lại tránh.
Tiếng cười nũng nịu của Tạ Dung ngoài cửa sổ dần xa, trong đình chỉ còn tiếng cờ rơi khẽ, và hơi thở ăn ý không lời.
Ván cờ này, chúng ta vừa thăm dò, lại vừa dung túng lẫn nhau.
Giống như nụ cười thoáng hiện bên môi hắn lúc này, vừa là cười sự tính toán nhỏ của ta, cũng là chấp nhận sự tồn tại của nó.
“Tướng quân.”
Trước khi rời đi, ta chợt xoay người:
“Tối nay người có rảnh không? Nghe nói phía Tây doanh trại có một đài ngắm sao, ngắm sao rất đẹp.”
Hắn ngẩn người, rồi nở nụ cười hiểu ý:
“Giang tiểu thư đã mời, sao dám không theo.”
Lạ thật, hắn biết rõ ta đang diễn, cớ sao vẫn phối hợp?
Còn về Tam hoàng tử...
Ta nhẹ nhàng vuốt những vân gỗ trên bàn cờ, làn khói trà lượn lờ khiến ta chợt tỉnh ngộ.
Tam hoàng tử qua lại giữa hai nhà Tạ và Từ như vậy, sợ rằng đang tìm cách cân bằng giữa hình pháp và binh quyền.
Tạ thị lang nắm trong tay luật lệ hình ngục thiên hạ, Từ thượng thư lại nắm trong tay binh phù tứ phương, hôm nay hắn tỏ ý với Từ Doanh, ngày mai lại mời Tạ Dung thưởng trà, rõ ràng là để hai nhà kiềm chế lẫn nhau.
Ngón tay ta chạm vào quân cờ ngọc trắng lành lạnh.
Dạo này hình bộ đang tra vụ lương thảo ở biên cương, bộ binh thì bận điều phối phòng bị thu đông, nếu lúc này hai nhà vì chuyện hôn sự mà bất hòa...
Ta chợt ấn kỳ phổ bị gió thổi tung, nước cờ này của Tam hoàng tử e là sâu hơn ta tưởng.
13
Lúc trời chạng vạng tối, ta đang đứng trước gương chỉnh lại trâm ngọc bên tóc mai thì Thanh Sương hấp tấp chạy vào:
“Tiểu thư, Tạ tiểu thư đang đi về hướng đài ngắm sao!”
Trong gương đồng, nụ cười trên môi ta khẽ khựng lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chiếc trâm cài bằng ngọc trai trong tay ta phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo dưới ngọn nến, ánh sáng ấy hắt lên một tia sắc bén chợt lóe nơi đáy mắt ta.
“Ngươi sai người âm thầm theo dõi nàng ta.”
Lúc ta đánh cờ với Trần Dự hôm nay, nha hoàn thân cận của Tạ Dung cứ thập thò sau núi giả ngoài đình, hẳn là nghe thấy lời hẹn “tối nay cùng ngắm sao.”
Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối
Thanh Sương vẫn không yên tâm:
“Nhưng nếu tướng quân vì nàng ta mà lỡ hẹn thì…”
“Không vội.”
Ta từ tốn cắm trâm vào búi tóc:
“Để nàng ta đi trước một bước cũng hay.”
Khi Tạ Dung lao đến hành lang, vừa hay bắt gặp Trần Dự đang bước lên những bậc thang dẫn đến đài ngắm sao.
Ánh trăng phủ lên bộ trường bào màu đen của hân một lớp bạc nhạt, nhưng lại không thể soi sáng đôi mắt đang tối sầm kia.
Nàng ta lao đến nắm lấy tay Trần Dự, cuống quýt nói:
“Biểu ca, hôm nay muội thất hẹn là vì…”
“Tạ tiểu thư.”
Trần Dự từng ngón từng ngón bẻ ra khỏi những ngón tay đã tái nhợt của nàng ta.
“Hòa thượng Huệ Minh ở chùa Bạch Mã đã hồi kinh từ mấy hôm trước rồi.”
Toàn thân Tạ Dung run lên.
Nàng ta nhìn thấy trong tay Trần Dự là một lá bùa bình an đã bị bóp đến méo mó, ba năm trước nàng ta vốn chẳng hề đến chùa Bạch Mã, lá bùa ấy là do nha hoàn tùy tiện mua về.
“Dung Dung.”
Chàng bất chợt gọi bằng tên thuở nhỏ, giọng nói lại lạnh như băng:
“Năm mười tuổi, muội ăn trộm thuốc bổ của mẫu thân ta, nói là muốn thử độc thay ta; mười ba tuổi làm mất ngọc bội ngự ban, lại đổ cho nha hoàn thân cận chịu tội… Giờ đến cả bùa bình an cũng làm giả?”
Tạ Dung nhất thời cứng họng.
Nàng ta chưa bao giờ thấy ánh mắt của Trần Dự như vậy, như đang nhìn một kẻ thù xa lạ trên chiến trường.
Nàng ta lảo đảo lùi lại, giày thêu vướng vào tà váy.
Trần Dự xoay người định rời đi, Tạ Dung bật khóc nức nở:
“Biểu ca… dù muội có sai đến đâu, thì Giang Trầm Bích kia đối với huynh có thật lòng được bao nhiêu?”
Nàng ta chặn đường, tua kim của trâm vàng quấn lấy ống tay áo chàng.
“Giang Trầm Bích ngay cả tư thế cầm quân cờ cũng bắt chước mẫu thân…”
“Giang Trầm Bích quả thật đang bắt chước mẫu thân.”
Hắn lấy ra ván cờ ban nãy từ trong tay áo:
“Nhưng nàng ấy dám để ta nhìn thấy những lời chú thích trong bản chép tay.”