Ta Khiến Tướng Quân Từ Hôn Với Thanh Mai

Chương 9



Ta cụp mắt, giấu đi ý cười. Quả nhiên, Tạ Dung không phải kẻ dễ đối phó. Chỉ tiếc là...

 

“Ngươi truyền lời đến tiểu thư nhà Binh bộ Thượng thư, nói hôm nay là cơ hội tốt để hẹn gặp Tam hoàng tử.”

 

Giờ Thân hai khắc, ta dựa vào cột hành lang cạnh đình bên hồ, nhìn váy lụa màu hạnh của Tạ Dung nhẹ lướt qua lối đi lát đá xanh. 

 

Trên tóc nàng ta là chiếc trâm vàng đính ngọc phượng mới được thay, đong đưa dưới ánh mặt trời chói mắt, đó là kiểu chế tác đặc biệt chỉ phủ Tam hoàng tử mới có.

 

“Tiểu thư!” 

 

Tỳ nữ thân cận của nàng ta vội vàng đuổi theo, thở hổn hển: 

 

“Xe ngựa nhà Thượng thư Bộ Binh vừa vào trường săn, nghe nói... nghe nói Tam điện hạ đã mời Từ tiểu thư thử cây cung Ba Tư mới mang về...”

 

Bước chân Tạ Dung khựng lại. 

 

Ta thấy đầu ngón tay nàng ta siết chặt đến mức chiếc khăn thêu uyên ương biến dạng.

 

“Đi báo với biểu ca...” 

 

Nàng ta đột nhiên quay người:

 

“Ta thấy trong người không khỏe...”

 

Ta đứng sau giàn hoa tử đằng, khẽ lay chiếc quạt: Cá đã cắn câu.

 

Giờ Thân ba khắc, Trần Dự bước vào đình bên hồ, ta vừa lúc thu những quân cờ đen vào hộp.

 

“Tướng quân đến muộn rồi.” 

 

Quân cờ ngọc trắng dưới ngón tay ta phản chiếu ánh hoàng hôn. 

 

“Phạt ba chén.”

 

Hàng mày kiếm của hắn khẽ nhướng lên, ánh mắt lướt qua đình vắng: 

 

“Giang tiểu thư, mưu tính giỏi thật.”

 

“Không bằng Tạ tỷ tỷ.” 

 

Ta đẩy chén rượu mận ướp lạnh qua:

 

“Nghe nói cây cung Ba Tư mà Tam điện hạ vừa có, phải đổi bằng cả một viên hồng ngọc giá trị liên thành.”

 

Màn lụa trong đình khẽ lay theo gió, trong chiếc bình gốm men nứt cắm nhành lê mới ngắt, hiển nhiên là cảnh trí Tạ Dung đã chuẩn bị từ trước.

 

Ta cầm quân trắng gõ nhẹ lên bàn cờ gỗ tử đàn, nhìn tay áo màu đen của Trần Dự lướt qua những hoa văn hạt kê dát vàng bên rìa bàn cờ.

 

“Mời tướng quân.”

 

“Giang tiểu thư đánh cờ thế nào?”

 

“Biết sơ sơ.” 

 

Ta vẫn trả lời như mọi khi.

 

Khi quân cờ đen rơi xuống phát ra tiếng vang thanh thoát, hắn nhướng mày: 

 

“Nghe nói kỳ nghệ của Giang tiểu thư được cả kỳ sư trong cung tán thưởng, Giang tiểu thư khiêm tốn quá rồi.”

 

Ngoài cửa sổ, tiếng cười của Tạ Dung lướt vào theo gió, nàng ta đang vuốt ve cây cung Ba Tư do Tam hoàng tử mang tới: 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Điện hạ chẳng phải đã nói sẽ tặng cung này cho thiếp sao?”

 

Ta cố tình làm rơi quân trắng trong tay, lăn đến bên hắn.

 

“Xem ra tướng quân cũng hiểu ta.” 

 

Khi ta cúi xuống nhặt cờ, trâm ngọc trên tóc khẽ chạm vào giáp cổ tay hắn. 

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

“Nhìn người như nhìn cờ, tướng quân có biết vì sao ta lại thích khai cục bằng thế ‘Tinh vị’?”

 

Tay nhặt cờ của Trần Dự khựng lại. 

 

Bảy năm trước, ván cờ cuối cùng trước khi mẫu thân hắn mất cũng bắt đầu bằng thế “Tinh vị”, ngay cả Tạ Dung cũng không biết điều này. Ta thấy yết hầu hắn khẽ động.

 

“Thế ‘Trấn thần thủ’ này...” 

 

Ngón tay ta chỉ đúng chú thích trong bản cờ cổ năm Vĩnh Hòa thứ hai:

 

“Năm xưa Trần phu nhân đặt cờ tại đây, chẳng hay là để dẫn địch thâm nhập?”

 

Ánh mắt hắn đột nhiên ngước lên nhìn ta, như sóng ngầm cuộn trào.

 

Ta đã đoán được phản ứng ấy, dù sao bản thủ bút đó của Trần phu nhân, ta cũng đã phải dùng ba đấu ngọc trai Nam Hải để đổi lấy trong tàng kinh các chùa Bạch Mã.

 

“Giang tiểu thư.” 

 

Hắn đột ngột dùng quân đen chặn đường rồng lớn của ta:

 

“Điều tra kỹ thật đấy.” 

 

Giọng nói có chút dịu dàng nhưng ngầm ẩn nguy hiểm, như con báo rình trong tuyết.

 

Nhành lê bị gió thổi rụng từng cánh, vài cánh hoa rơi lên bàn cờ. 

 

Ta chợt đặt quân trắng tại vị trí “Tam tam”, chính là nước đi mà mẫu thân hắn khi sinh tiền yêu thích nhất: 

 

“Không phải điều tra...” 

 

Ta ngẩng mắt nhìn thẳng hắn:

 

“Là năm ngoái tình cờ thấy thủ bút của Trần phu nhân trong tàng kinh các, đã chép lại bốn mươi chín trang.”

 

Tiếng Tạ Dung thất thanh vang lên, nàng ta vô tình làm đổ món kem đá, thấm ướt vạt áo của Tam hoàng tử, rồi lại vội vã cúi người phủi giúp.

 

Quân cờ trong tay Trần Dự còn chưa hạ xuống, ta liền nhân lúc ấy đặt nước sát tại “Tứ tứ”, tái hiện hoàn hảo ván cờ nổi danh năm xưa.

 

“Ngươi...”

 

Ngón tay hắn siết trắng, bất ngờ cầm lấy cuốn Lục thao mà ta cố ý đặt bên hộp cờ.

 

Trang sách lật xoạt xoạt, để lộ mảnh giấy ta giấu bên trong, trên đó chi chít ghi lại tâm đắc về cờ của mẫu thân hắn.

 

“Tướng quân minh xét.” 

 

Ta mím môi mỉm cười, để hắn thấy rõ dòng chữ góc giấy: 

 

“Vĩnh Hòa hai mươi bốn năm, Giang thị Trầm Bích kính lục.”

 

“Trầm Bích tuy có tư tâm, nhưng lòng ngưỡng mộ này là thật lòng.”

 

Ánh hoàng hôn xuyên qua màn lụa xanh, chiếu rõ từng biến động trong mắt hắn.