Ta Khiến Tướng Quân Từ Hôn Với Thanh Mai

Chương 11



Từ xa vang lên tiếng thị vệ của Tam hoàng tử đang gọi tìm Tạ Dung.

 

Ánh mắt Trần Dự lướt qua cây trâm vàng hoàng đế ban đang cài trên tóc nàng ta, bất chợt bật cười, nụ cười còn sắc hơn lưỡi d.a.o:

 

“Đi đi, cung tên Ba Tư của nàng còn đang đợi kìa.”

 

“Trần Dự!”

 

Tạ Dung đột nhiên xé bỏ vỏ bọc, trong mắt hiện lên tơ m.á.u:

 

“Trong mắt huynh, muội thật sự là một nữ nhân độc ác, thâm hiểm đến thế sao? Huynh có biết hôm nay là Giang Trầm Bích cố ý dẫn muội đến gặp Tam hoàng tử không?”

 

Thế nhưng Trần Dự nghe xong vẫn không dừng bước.

 

Khóe môi nhếch lên một nụ cười đầy giễu cợt:

 

“Tạ tiểu thư nhắc ta mới nhớ.”

 

Hắn thong thả bước lên từng bậc thang:

 

“Biết rõ là bẫy, nhưng chẳng phải muội vẫn cứ đi sao?”

 

Tạ Dung chợt sững người.

 

Nàng ta đờ đẫn nhìn theo bóng lưng Trần Dự rời đi.

 

Ánh trăng kéo bóng hắn thật dài, dài đến mức như muốn xuyên thấu cả lồng n.g.ự.c nàng ta.

 

Nàng ta bỗng nhớ lại mùa hoa hoè năm ấy, thiếu niên tướng quân từng đặt vòng hoa lên tóc nàng, đầu ngón tay còn vương hương lá hoè tươi.

 

“Biểu ca…”

 

Nàng ta vô thức khẽ gọi một tiếng, chỉ thấy bóng người nơi góc đài ngắm sao khựng lại trong chớp mắt, cuối cùng vẫn không quay đầu.

 

Gió đêm cuốn theo cánh hoa tử đằng rơi vãi dưới đất, Tạ Dung cúi đầu nhìn móng tay được nàng ta nhuộm kỹ lưỡng bằng cánh hoa.

 

Màu sắc ấy giống hệt rượu nho Ba Tư mà Tam hoàng tử ban thưởng.

 

Lúc này nàng ta mới hiểu ra, từ khi lần đầu tiên nàng ta nhận lấy cây trâm san hô kia, chính tay nàng đã cắt đứt sợi tơ hồng nối liền hai người.

 

14

 

Ta xách đèn lưu ly chậm rãi bước đi, vừa quẹo qua góc hành lang thì trông thấy Tạ Dung đang đứng sững ở đó.

 

Tóc nàng ta có phần rối, mắt đỏ hoe, vẻ đoan trang ngày thường đã chẳng còn lại bao nhiêu.

 

“Giang Trầm Bích!”

 

Nàng ta sải bước đến trước mặt ta, móng tay gần như bấm vào cánh tay ta:

 

“Ngươi tưởng giở chút thủ đoạn là có thể…”

 

“Tạ tỷ tỷ.”

 

Ta nhẹ nhàng gạt tay nàng ta ra, chỉnh lại trâm ngọc đã lệch trên tóc nàng:

 

“Trâm của tỷ lệch rồi.”

 

Nàng ta hất tay ta ra, chiếc trâm ngọc vỡ thành hai đoạn ngay khi rơi xuống đất.

 

Ta cúi mắt nhìn cây trâm phượng bằng vàng gãy đôi trên nền gạch, chính là cây trâm mà ban ngày Tam hoàng tử từng ngợi khen.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Ta sẽ khiến ngươi hối hận.”

 

Nàng ta ghé sát tai ta, giọng đầy ác ý:

 

“Ngươi tưởng biểu ca thật sự tin những gì ngươi…”

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

“Tạ tiểu thư!”

 

Tiếng gọi của tiểu đồng từ xa vang lên:

 

“Tam điện hạ đang tìm người, nói là muốn thử món mới đến từ Tây Vực.”

 

Sắc mặt Tạ Dung đông cứng ngay lập tức.

 

Ta cúi xuống nhặt trâm gãy lên, nhẹ nhàng đặt vào lòng bàn tay run rẩy của nàng ta:

 

“Tỷ tỷ đi nhanh đi, đừng để điện hạ phải đợi lâu.”

 

Chờ bóng nàng ta khuất hẳn nơi cuối hành lang, ta ngẩng đầu nhìn trời.

 

Những bậc gỗ cũ kỹ của đài ngắm sao rên rỉ dưới gót chân ta.

 

Ta nhấc tà váy chậm rãi bước lên, vừa lúc nghe giọng Trần Dự vang xuống từ phía trên đầu:

 

“Giang tiểu thư đến muộn nửa khắc.”

 

“Bị Tạ tiểu thư cản đường.”

 

Ta thản nhiên thừa nhận, đứng cách hắn ba bước.

 

Gió đêm thổi qua những lọn tóc bên má, để lộ nốt ruồi son dưới tai ta.

 

“Xem ra tướng quân đã đoán được từ trước?”

 

Trần Dự tựa nghiêng bên lan can, áo đen gần như hòa vào bóng tối.

 

Trong tay hắn là một chiếc tinh bàn mạ vàng, kim bạc lấp lánh ánh sáng lạnh lẽo dưới trăng.

 

“Binh giả, quỷ đạo dã.”

 

Hắn xoay tinh bàn, ánh mắt lại dừng trên mặt ta.

 

“Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.”

 

Trần Dự bỗng bước lên một bước, khiến ta giật mình lùi lại, lưng va vào lan can.

 

Hương thông thanh mát trên người hắn hòa lẫn với mùi m.á.u sắt, cuộn vào mũi ta.

 

“Ví như bây giờ, tim Giang tiểu thư đang đập rất nhanh.”

 

Ta giữ vững hơi thở, ngược tay nắm lấy lan can lạnh băng:

 

“Tướng quân làm vậy là muốn thị phạm cách hù dọa tiểu thư khuê các sao?”

 

Ta cố tình nhấn nhẹ hai chữ “khuê các”, quả nhiên thấy hắn nhướng mày.

 

“Nhìn kìa.”