Ta Khiến Tướng Quân Từ Hôn Với Thanh Mai

Chương 12



Hắn bỗng chỉ về phía chân trời, tay áo lướt qua tóc mai ta.

 

“Tây Nam chòm Tử Vi, có giống bố trận kiểu móc câu không?”

 

Ta đưa mắt nhìn theo ngón tay hắn, chỉ thấy vài vì sao đang chớp tắt lấp lánh.

 

“Binh Pháp Tôn Tử viết: ‘Phân phân vân vân, đấu loạn nhi bất khả loạn.’”

 

Ta buột miệng thốt ra, lập tức cắn môi đầy hối hận. Phản ứng này quá mức vội vàng, tựa như đang sốt ruột muốn chứng minh điều gì đó.

 

Trần Dự bật cười khẽ, hầu kết nơi cổ vạch ra một đường nét sắc sảo dưới ánh trăng.

 

Hắn bất ngờ đưa tinh bàn cho ta:

 

“Thử tìm Bắc Đẩu xem?”

 

Ta cúi đầu điều chỉnh vạch chia trên tinh bàn, bỗng cảm nhận được hơi thở ấm nóng lướt qua vành tai, Trần Dự không biết từ lúc nào đã vòng lấy ta từ phía sau, cùng điều chỉnh kim chỉ hướng.

 

“Ở đây.”

 

Ngón tay hắn nhẹ điểm lên một chỗ trên mặt đồng, giáp sắt thô ráp lướt qua mu bàn tay ta.

 

“Thiên Tuyền đối Thiên Khu, mãi mãi chỉ hướng sao Bắc Cực.”

 

Đỉnh tai ta nóng bừng.

 

Tư thế này khiến ta gần như bị hắn ôm trọn vào lòng, chỉ cần quay đầu lại là có thể chạm vào cằm hắn.

 

Ta cố tình xoay lệch tinh bàn:

 

“Ồ? Sao lại sai rồi nhỉ?”

 

“Giang tiểu thư.”

 

Trần Dự bất chợt nắm lấy cổ tay ta, lòng bàn tay hắn có vết chai do nhiều năm cầm kiếm.

 

“Phụ thân nàng chưa từng nói sao, với người luyện võ, mạch đập còn thành thật hơn cả lời nói?”

 

Hắn cười khẽ, mang theo chút giễu cợt:

 

“Ví như bây giờ, rõ ràng nàng nhận ra Bắc Đẩu Thất Tinh.”

 

Ta hất tay hắn ra, xoay người lại, tóc mai quét qua n.g.ự.c hắn:

 

“Đường đường là tướng quân lại trêu ghẹo như vậy, chẳng sợ ta nói với phụ thân sao?”

 

“Chẳng phải đúng ý Giang gia các người à?”

 

Trần Dự khoanh tay dựa vào lan can, trong mắt phản chiếu ngân hà, ánh nhìn pha lẫn thăm dò khó hiểu.

 

Tim ta đập dồn dập.

 

Ta bỗng có một linh cảm mãnh liệt, cuộc đối đầu này, dường như từ lần đầu gặp gỡ đã phân thắng bại.

 

Từng bước ta tính toán kỹ lưỡng, e rằng sớm đã bị hắn nhìn thấu.

 

Gió trên đài quan tinh lạnh hơn ta tưởng.

 

Khi pháo hoa nổ tung về hướng Đông Nam, ta theo phản xạ lùi nửa bước, phần lưng va vào lan can băng giá.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Cẩn thận.”

 

Trần Dự đưa tay đỡ lấy eo ta, ống tay áo hắn quét qua lớp vải gấm tạo ra âm thanh khe khẽ.

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

“Giang tiểu thư lúc này hoảng hốt như thế, chẳng giống vẻ bình tĩnh mưu lược thường ngày.”

 

Ta trấn định lại tinh thần, ngón tay vô thức mân mê mép tinh bàn:

 

“Tướng quân đùa rồi, chỉ là…”

 

Chưa nói dứt câu, bông pháo hoa thứ hai nở rộ trong màn đêm.

 

Trong ánh sáng đỏ rực ấy, ta chợt cảm thấy vành tai nóng lên, ngón tay Trần Dự thoáng lướt qua tai ta, lớp da thô ráp vì vết chai để lại một cảm giác rõ rệt rồi lập tức rút lại.

 

“Dính phấn hoa rồi.”

 

Giọng hắn trầm khàn hơn thường ngày, nhưng bàn tay thu về lại siết chặt đến mức gần như trắng bệch.

 

Ta giả vờ không nhìn thấy chuyển động nơi hầu kết của hắn, chỉ đưa quạt tròn che ngang môi.

 

Trên mặt quạt có thêu một con bướm, trùng khớp với ánh sáng pháo hoa chưa tan, đổ bóng lung linh lên áo hắn.

 

Từ khóe mắt, ta thấy ánh nhìn của hắn dừng lại nơi tóc mai ta hơi lâu một chút.

 

“Phía Tây Nam chòm Tử Vi…”

 

Ta cố tình đổi đề tài, chỉ về hướng ban nãy hắn vừa nói:

 

“Tướng quân bảo giống thế trận móc câu, ta lại thấy giống ‘trận chim nhạn’ trong Binh Pháp Tôn Tử hơn.”

 

Trần Dự khẽ cười, lồng n.g.ự.c chấn động truyền qua lớp áo mỏng:

 

“Giang tiểu thư cũng nghiên cứu binh pháp sao?”

 

“Chỉ biết sơ qua.”

 

Ta ngẩng đầu nhìn sao, đường cong nơi cổ kéo thành một vòng cung đẹp đẽ.

 

“Trong thư phòng của phụ thân có một bộ ‘Vũ Kinh Thất Thư’, lúc rảnh ta có lật xem vài trang.”

 

Đó là lời thật.

 

Biết gia tộc có ý kết thân với Trần gia, ta không chỉ dốc sức luyện tập cưỡi ngựa b.ắ.n tên, còn thức suốt đêm nghiền ngẫm cả bộ binh thư.

 

Phần khó nhằn nhất là Lục thao, ta phải đọc ba lượt mới hiểu được, đến giờ mắt vẫn còn quầng thâm.

 

Trần Dự bỗng nghiêng người về phía ta, tinh bàn giữa hai chúng ta trở nên nóng lên nhẹ nhẹ:

 

“Vậy Giang tiểu thư có biết, trận chim nhạn sợ nhất là gì không?”

 

Ban đầu, ta cứ nghĩ võ tướng đều là kẻ thô lỗ, nhưng khi hắn chỉ vào chòm Tử Vi nói về thế trận, trong mắt lại chứa cả một dải ngân hà lật ngược.

 

Công tử trong kinh thành thì hoặc làm thơ ngâm gió hoặc ăn chơi lêu lổng.

 

Chỉ có hắn, chưa rút kiếm mà đã khiến ba quân nghiêm nghị.

 

Lần đầu tiên ta nhận ra, người trước mặt ta, dù tuổi còn trẻ đã chiến công hiển hách, lại còn là một vị tướng đầy mưu lược.