Ta Khiến Tướng Quân Từ Hôn Với Thanh Mai

Chương 13



Ánh trăng vẽ lên gương mặt hắn, từ sống mũi cao đến đường môi mím chặt.

 

Hơi thở ta khựng lại, nhưng vẫn không chịu tỏ ra yếu thế:

 

“Sợ trận ‘mũi nhọn’ đánh thẳng vào giữa.”

 

Ngón tay ta vạch một đường trên tinh bàn.

 

“Nhưng nếu hai cánh dùng ‘trận vảy cá’ để bao vây hỗ trợ…”

 

Dưới ánh trăng, bóng hai người in xuống bức tường gạch rêu phong, đan xen thành một hình thù mơ hồ.

 

“Sai rồi.”

 

Gió đêm bỗng ngừng hẳn, âm nhạc nơi xa dường như cũng lùi lại.

 

Ta đối diện ánh mắt hắn, thấy trong đồng tử đen tuyền của hắn hình ảnh đôi mắt ta khẽ mở to vì kinh ngạc.

 

Hắn đột ngột quay mặt đi, nhẹ giọng nói:

 

“Sợ nhất là… chủ soái phân tâm.”

 

“Giang tiểu thư mưu tính từng bước, ta suýt nữa thì chống đỡ không nổi.”

 

15

 

Những ngày sau đó, dường như Tạ Dung đã đổi sách lược, ngày nào cũng quấn lấy ta, miệng không ngớt gọi “muội muội, muội muội” như tỷ muội thân thiết.

 

Nàng ta mỗi ngày đều kéo ta diễn trò “tỷ muội tình thâm”, khiến ta ngược lại không thể tùy tiện tìm đến Trần Dự. 

 

Nhưng ta biết chiêu này của nàng ta không kéo dài được lâu, dù sao thì bên Tam hoàng tử còn có Từ Doanh đang rình rập như hổ đói.

 

Ngày cuối cùng của kỳ du xuân, Tây Sơn đổ một trận mưa lớn bất ngờ.

 

Ta tựa bên khung cửa chạm trổ, nhìn những sợi mưa như tơ bạc xuyên qua hoàng hôn. 

 

Các thị nữ nhẹ tay thu dọn rương hòm, hương trầm còn sót lại trong lò vàng khảm lưu ly quyện cùng mùi mưa, mờ mịt lan khắp phòng, tựa như tâm sự mơ hồ trong lòng ta.

 

“Tiểu thư!” 

 

Thanh Sương vội vàng vén rèm bước vào, vạt váy dính đầy bùn đất: 

 

"Biên ải truyền về khẩn cấp tám trăm dặm!”

 

Trong gương đồng bên cửa sổ, phản chiếu đồng tử ta đột ngột co lại.

 

Thời điểm này quá trùng hợp,  kỳ du xuân vừa kết thúc, thứ tình cảm chưa kịp thổ lộ giữa ta và Trần Dự mới chỉ chớm nảy mầm thì chiến sự biên cương lại bùng phát.

 

“Trần tướng quân đâu?” 

 

Giọng ta bình tĩnh đến mức chính mình còn thấy xa lạ.

 

Những ngày qua giằng co với hắn, ta đã đọc đến nhàu cả quyển Lục thao của mẫu thân hắn. 

 

Mỗi trang đều ghi chú cẩn thận, ta đều thuộc lòng, bao gồm cả câu “hiểm địa bất khả lưu”, giờ phút này lại trở thành lời tiên tri đau đớn nhất.

 

“Đã theo ngự giá vào cung rồi.” 

 

Thanh Sương lấy áo choàng màu hạnh thắt lên cho ta: 

 

"Nghe nói Bắc Địch đã tập kết ba vạn đại quân, liên tiếp phá ba thành...”

 

Ta lập tức đứng bật dậy: 

 

“Chuẩn bị xe, hồi phủ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Xe ngựa lao đi trong màn mưa, ngón tay ta cầm chặt túi hương đến trắng bệch. 

 

Túi hương này ta bắt đầu thêu từ sau đêm ngắm sao, suốt bảy ngày, chẳng biết đã bị kim đ.â.m bao nhiêu lần, chỉ đợi tìm cơ hội tặng ra, giờ lại phải vội vã hoàn thành.

 

Về đến phủ, ta đóng cửa không ra ngoài. 

 

Đèn dầu suốt đêm không tắt, cây kim bạc luồn qua lớp lụa, trước mắt luôn hiện lên hình ảnh bàn tay cầm quân cờ của hắn, nơi khe ngón cái có một vết sẹo, là do năm ngoái giữa đêm tuyết cưỡi ngựa tiếp viện mà để lại.

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

Ta muốn thêu họa tiết tuyết liên ngạo sương, đáng tiếc tay nghề thêu dệt thực sự không tốt, nhưng không hiểu vì sao ta lại không muốn giao cho người khác làm thay. 

 

Lần thứ ba Thanh Sương thêm dầu vào đèn, cuối cùng không nhịn được nói: 

 

“Tiểu thư, đã là giờ Dần rồi.”

 

“Đợi thêm chút nữa.” 

 

Ta cắn đứt sợi chỉ vàng, mũi kim cuối cùng được giấu trong hoa văn chữ “Trầm Bích”. 

 

Mặt trong lớp lót của túi hương, ta khâu vào một đồng tiền đồng bình an, mang theo vết m.á.u nơi đầu ngón tay ta.

 

“Tiểu thư vì cái túi hương này mà thức trắng mấy đêm liền.” 

 

Thanh Sương nhìn đôi mắt đỏ hoe của ta.

 

“Không sao.” 

 

Ta cất túi hương vào tay áo: 

 

"Đi dò xem Trần tướng quân khi nào xuất phát.”

 

Trước ngày Trần Dự dẫn quân xuất chinh, Tạ Dung không đến, nghe nói được Tam hoàng tử mời đi du hồ, nàng ta đã ăn mặc trang trọng từ khi trời chưa sáng, cả ngày không trở về.

 

Từ sau khi Từ Doanh nhà Bộ Binh Thượng thư bất ngờ chen chân vào, Tạ Dung như mất hết phương hướng, qua lại với Tam hoàng tử càng lúc càng dày, lộ ra vẻ sốt ruột ham danh lợi.

 

Ta tìm được Trần Dự đang đứng một mình trên thành lầu ngắm nhìn xa xa. 

 

Trong ánh hoàng hôn, bóng dáng hắn đặc biệt cô tịch, đầu ngón tay gõ nhè nhẹ lên viên gạch xanh nơi thành lầu. 

 

Vạn ngọn đèn trong thành phản chiếu trong mắt hắn, sáng tối không ngừng, ánh lên vẻ chần chừ hiếm thấy.

 

“Thật là thanh nhàn, tướng quân cũng có nhã hứng ngắm cảnh nơi này.” 

 

Ta nâng váy bước lên bậc thang cuối cùng.

 

Hắn nghe tiếng quay đầu lại, áo choàng màu đen bị gió chiều tung lên. 

 

Ta chú ý thấy bên hông hắn trống rỗng, lá bùa bình an cũ kỹ kia vốn không rời người, nay đã biến mất.

 

Ta thi lễ: “Nghe nói tướng quân mai sớm xuất chinh, đặc biệt đến tiễn.”

 

Gió chiều mang theo mưa lướt qua thành lầu, thổi tung áo choàng hồng hải đường của ta.

 

Ánh mắt Trần Dự dừng ở quầng thâm dưới mắt ta: 

 

“Nàng... ngủ không ngon à?”

 

“Cái này, tặng tướng quân.” 

 

Ta mở túi giấy dầu, bên trong là túi hương: 

 

"Tướng quân có tin vào số mệnh không? Tuyết liên sinh trong cực hàn mà càng rực rỡ, như vạn ngọn đèn mà tướng quân đang bảo vệ vậy.”

 

Ta đưa túi hương ra, trong hoa văn tuyết liên giấu các vị thuốc an thần. Có mấy mũi kim còn dính vết đỏ, là m.á.u khi ta bị kim đ.â.m lúc thức trắng thêu đêm.