Hắn đón lấy túi hương, đầu ngón tay chạm nhau, ta cảm nhận được vết chai mỏng và nhiệt độ trong lòng bàn tay hắn.
Túi hương nằm gọn trong lòng bàn tay hắn, dưới ánh sáng mờ lóe lên ánh sáng vụn vặt.
Trần Dự đưa túi hương lên mũi ngửi khẽ, lông mày giãn ra:
“Đinh hương, bạc hà… còn một vị nữa là gì?”
“Long não.”
Ta mím môi khẽ cười:
"Bản thảo cương mục chép rằng giúp tỉnh thần khai khiếu, nơi chiến trường…”
“Có thể chống khí độc.”
Hắn tiếp lời, trong mắt lướt qua một tia ngạc nhiên:
"Tiểu thư ngay cả chuyện này cũng biết?”
Ta cúi đầu giấu vẻ đắc ý.
Để phối hương liệu này, ta đã lục tung y thư trong phủ, còn đặc biệt đến hỏi các lão thái y trong Thái y viện.
Chính là muốn thấy ánh mắt kinh ngạc của hắn lúc này.
Trần Dự đứng bên ta, trầm mặc nhìn về thành trì vừa tỉnh giấc.
Một tiếng sét nổ vang, chúng ta cùng nhìn về ánh lửa lác đác trong màn mưa, hắn bất ngờ lên tiếng:
“Nàng có biết, dân Bắc Cảnh gọi những ngọn lửa này là ‘Vọng quy’ không?”
“Vậy thì, tướng quân nhất định phải để họ đợi được người trở về.”
Ta cười, chỉ về phía con đường Chu Tước sáng nhất:
"Ngọn sáng nhất kia là ta vì tướng quân mà thắp lên.”
Hắn nhìn theo tay ta chỉ, yết hầu khẽ động.
“Tiểu thư biết binh sĩ sợ nhất điều gì không?”
Giọng hắn thấp hơn cả sương đêm.
Ta vuốt tóc bị gió thổi rối, chờ hắn nói tiếp.
Trần Dự lấy từ trong áo ra một mảnh lụa vàng dính m.á.u.
“Sợ có người chờ.”
Giọng hắn khàn khàn, ngón tay mân mê vết m.á.u nâu thẫm trên lụa:
"Năm xưa phụ thân ta xuất chinh, mẫu thân luôn buộc lụa vàng ở thắt lưng. Về sau phụ thân tử trận nơi sa trường, t.h.i t.h.ể mang về vẫn còn nắm chặt một nửa dải lụa…”
Lời nói của hắn bị gió cuốn mất.
Ta thấy yết hầu hắn chuyển động, như đang nuốt xuống nỗi đắng cay nào đó.
“Cho nên tướng quân không muốn ai tiễn đi?”
Ta nhẹ giọng hỏi, đầu ngón tay vô thức mân mê họa tiết tuyết liên trên tường thành.
Trần Dự đột nhiên quay người, giáp bạc va vào đá xanh vang lên tiếng leng keng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hắn tiến sát một bước, hơi thở mang theo mùi gỗ thông và rỉ sắt bao trùm lấy ta:
“Vậy tại sao nàng vẫn đến?”
Dưới thành vọng lại tiếng ngựa hí, đàn chim bị kinh động bay tán loạn.
Ta ngẩng đầu nhìn khuôn mặt hắn được đêm tối vẽ thành đường nét rõ ràng, chợt hiểu ra lời tiễn biệt này với hắn không phải là một nghi thức lãng mạn, mà là sự ràng buộc đầy m.á.u thịt.
“Bởi vì…”
Ta vươn tay vuốt phẳng dây giáp lỏng trên áo giáp hắn, giọng nhẹ như tiếng thở:
"Luôn phải có người để tướng quân biết rằng, sống sót trở về là xứng đáng.”
Hơi thở Trần Dự đột nhiên khựng lại.
Hắn siết chặt cổ tay ta, lực đạo khiến ta đau nhói, nhưng khi chạm vào vết kim nơi đầu ngón tay, hắn lại nới lỏng.
Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối
Trong màn mưa mờ, những vết thương nhỏ ấy như một chuỗi nốt chu sa.
Yết hầu hắn khẽ động, định nói điều gì thì…
“Tướng quân!”
Tiếng truyền lệnh cắt ngang:
"Quách phó tướng mời ngài sang phủ bàn chuyện lương thảo!”
Trần Dự buông tay ta ra, cuối cùng chỉ lặng lẽ đặt túi hương vào n.g.ự.c, dưới lớp giáp dày.
“Giang Trầm Bích.”
Lần đầu tiên hắn gọi thẳng tên ta, giọng nói vang lên giữa đêm gió. Hắn dừng bước ở đầu bậc thang, không quay đầu lại:
"Nếu ta khải hoàn trở về, có lời muốn nói với nàng.”
Hắn quay người rời đi, áo choàng lướt qua nền đá ẩm, để lại một vệt nước uốn lượn như giọt lệ chưa rơi.
Mà ta đứng lại nơi ấy, chợt hiểu ra lời hắn chưa kịp nói, binh sĩ sợ nhất là có người đợi nhưng càng sợ không ai đợi.
Trên quan đạo, bụi cuốn mù mịt, thân ảnh đại quân đã hóa thành một vệt mờ nơi chân trời.
Ta vừa định xoay người về thành, thì nghe tiếng vó ngựa dồn dập.
Tạ Dung thúc ngựa lao tới, váy cưỡi màu hạnh dính vệt rượu sẫm, trâm vàng trên tóc lệch hẳn, rõ ràng là vừa vội vã rời yến tiệc.
Ngựa của nàng ta dừng lại cách một trượng, tung lên một màn bụi mù.
“Giang Trầm Bích…”
Giọng nàng ta khản đặc.
“Tạ tỷ đến muộn rồi.”
Ta bình thản cắt lời, chỉ vào quan đạo trống trơn:
"Đại quân đã xuất phát được nửa canh giờ.”
Nàng ta siết dây cương đến trắng cả khớp ngón tay, son trên môi bị cắn ra thành một đường sâu.
Xa xa vọng lại tiếng thị nữ phủ Tam hoàng tử gọi lớn, vang dội trên quan đạo trống trải.
“Tạ tiểu thư! Áo choàng của người rơi lại rồi…”