Ta Khiến Tướng Quân Từ Hôn Với Thanh Mai

Chương 15



Toàn thân Tạ Dung run lên, đột ngột quay đầu ngựa. Trước khi rời đi, nàng ta liếc ta một cái, ánh mắt như mũi kim bạc tẩm độc.

 

16

 

Khi tin khẩn từ biên ải truyền về, ta đang cắm những đóa mẫu đơn mới hái sáng nay cho cô mẫu. 

 

Kéo cắt viền mạ vàng “đang” một tiếng rơi xuống nền gạch bích ngọc, làm chim oanh dưới mái hiên hoảng sợ bay vút lên.

 

“Trần đại tướng quân bị trọng thương?” 

 

Ta cúi xuống nhặt kéo, đầu ngón tay khẽ run khi chạm vào lớp kim loại lạnh ngắt.

 

Cô mẫu đặt tách trà xuống, nơi đuôi mắt phượng thoáng hiện một tia cảm xúc khó nói:

 

“Trầm Bích, con thất lễ rồi.”

 

Ta cố giữ bình tĩnh, đứng thẳng người dậy, đặt kéo về khay bạc khảm hoa văn uốn lượn: 

 

“Con chỉ là lo lắng cho chiến sự nơi biên giới.”

 

“Lại đây.” 

 

Cô mẫu vẫy ta ngồi xuống bên cạnh, bàn tay ấm áp phủ lên mu bàn tay lạnh giá của ta. 

 

“Đứa nhỏ Trần gia ấy số mệnh cát tường, sẽ không sao đâu.”

 

Bà ngừng lại, giọng trầm xuống vài phần: 

 

"Nhưng Giang gia không thể đặt hết trứng vào một giỏ.”

 

Ta nhìn nếp nhăn nơi đuôi mắt cô mẫu, bỗng nhớ lại thuở bé được bà ôm trong lòng kể chuyện một cách dịu dàng. 

 

Giờ đây, hoàng hậu cao cao tại thượng, rốt cuộc vẫn là người từng nhẹ nhàng lau nước mắt cho ta, chỉ là giờ trên vai bà là cả vận mệnh của Giang gia.

 

“Ngày mai Hứa phu nhân phủ Thượng thư sẽ đưa trưởng tử vào cung thỉnh an.” 

 

Cô mẫu khẽ vỗ tay ta như đang dỗ dành đứa trẻ từng gặp ác mộng: 

 

"Con cứ gặp một lần, xem như giữ lễ.”

 

Ta cúi đầu vâng dạ, khóe mắt liếc thấy phong quân báo nhuộm m.á.u đặt trên án thư. 

 

Hai chữ “Trần Dự” đã bị nước trà làm nhòe một góc, mực loang ra như dấu lệ.

 

Trên xe ngựa trở về phủ, Thanh Sương đưa đến ba bản tấu báo từ biên ải. 

 

Ta mượn ánh sáng lồng đèn, từng chữ một đọc những dòng chữ chói mắt: “trúng mai phục”: "bị tên bắn”: "hôn mê bất tỉnh”. 

 

Mỗi từ như một nhát d.a.o cùn, chậm rãi cứa sâu vào ngũ tạng.

 

Chỉ là vì lợi ích gia tộc… nhưng vì sao mỗi khi nghĩ đến việc hắn có thể c.h.ế.t, ta lại thấy khó thở đến vậy?

 

“Tiểu thư…” 

 

Thanh Sương muốn nói lại thôi: 

 

"Nghe nói… Hứa công tử là tài tử nổi tiếng kinh thành…”

 

“Hứa Lễ, tự Văn Viễn, hai mươi ba tuổi.” 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Ta như con rối lặp lại những thông tin đã học thuộc lòng: 

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

"Giỏi cưỡi ngựa, thích thi ca, năm ngoái làm bài ‘Xuân Tuyết phú’ trong yến tiệc tại Quỳnh Lâm được bệ hạ khen ngợi.” 

 

Những điều này vốn là quân cờ dự phòng, giờ phải đem ra dùng thật.

 

Bên ngoài rèm xe, mưa bụi dày đặc, thấm ướt những phiến đá xanh trên đường Chu Tước. 

 

Ta chợt nhớ lời Trần Dự nói hôm ở lầu thành: người dân Bắc Cảnh gọi ánh đèn là “vọng quy” trông ngóng người trở về.

 

Nay hắn sống c.h.ế.t chưa rõ, còn ta thì phải bắt đầu đi gặp gỡ người khác.

 

“Đến chùa Bạch Mã.” 

 

Ta chợt bảo phu xe.

 

Cổng chùa trong mưa đêm tựa như bức thủy mặc. 

 

Ta quỳ trên bồ đoàn trong tàng kinh các, trà mà đại sư Huệ Minh đưa lên bốc hơi lượn lờ trên án thư.

 

“Nữ thí chủ đang cầu phúc cho ai?”

 

Ta nhìn ngọn đèn trường minh trước Phật, một lúc không thể trả lời. 

 

Cầu Trần Dự bình an? 

 

Cầu chiến sự lắng dịu? 

 

Hay cầu trái tim này có thể quay về đúng quỹ đạo?

 

Ống thẻ tre vang lên trong tĩnh lặng. Khi chiếc thẻ rơi vào lòng bàn tay ta, đại sư Huệ Minh bỗng thở dài.

 

“Hạ hạ xăm.”

 

Ta mân mê văn thẻ rồi cười nhạt: 

 

“Tình ti triền kiếm, song nhận thương thân… Quả thật hợp cảnh.”

 

Tay vị lão tăng lần chuỗi Phật châu khựng lại: 

 

“Nữ thí chủ có biết, lời xăm như gương, phản chiếu chính tâm người cầm xăm.”

 

Ta siết chặt chiếc thẻ, đầu tre sắc nhọn đ.â.m vào lòng bàn tay. 

 

Đau càng tốt, đau mới khiến ta tỉnh táo.

 

Giang Trầm Bích ta sinh ra đã là minh châu của Giang gia, sao có thể vì một người mà rối loạn phương hướng?

 

Sáng hôm sau, Thanh Sương nằng nặc đòi chải cho ta kiểu tóc Phi Tiên. 

 

Ta tiện tay chọn một cây trâm ngọc bích: 

 

“Vậy là đủ rồi.”

 

Trong Tiêu Phòng điện, Hứa phu nhân đang cùng cô mẫu chuyện trò gia đình. 

 

Bên cạnh bà là một thanh niên vận trường bào màu lam sẫm, đeo ngọc bội ôn nhuận bên hông, là ngọc Hòa Điền thượng hạng, đáng giá bằng nửa tháng quân lương nơi biên giới.