“Đây là Trầm Bích sao?”
Hứa phu nhân kéo tay ta, vòng vàng trên cổ tay kêu leng keng:
"Còn đẹp hơn lời đồn.”
Khi Hứa Lễ hành lễ với ta, ta thấy rõ con ngươi hắn khẽ co rút. Loại phản ứng này ta đã thấy nhiều rồi, từ năm mười ba tuổi, phần lớn các công tử kinh thành lần đầu gặp ta đều như vậy.
“Ngưỡng mộ Giang tiểu thư đã lâu.”
Giọng hắn êm như ngọc, ánh mắt lại dính chặt vào mặt ta:
"Hôm nay mới hiểu được câu ‘rạng ngời như vầng thái dương lên giữa ráng sớm’.”
Ta mỉm cười khẽ gật đầu, đầu ngón tay vô thức mân mê thẻ tre giấu trong tay áo.
Nếu là Trần Dự ở đây, chắc chắn sẽ khen móc:
“Hôm nay Giang tiểu thư đúng là đoan trang thật đấy.”
Cô mẫu chợt nhẹ ho một tiếng:
“Trầm Bích, đưa công tử Hứa ra ngự hoa viên dạo một vòng đi.”
Hoa viên sau mưa thoảng hương cỏ cây ẩm ướt.
Hứa Lễ thao thao bất tuyệt về bản phổ đàn cổ mới sưu tầm được, ta chỉ cần thỉnh thoảng gật đầu, hắn liền càng thêm hăng hái.
“Nghe nói Giang tiểu thư tinh thông âm luật, không biết có thể giải nghi cho Văn Viễn một chút?”
Hắn đột nhiên áp sát, mùi trầm nước trên người thoảng tới:
"Đoạn thứ tư của bản ‘U Lan’…”
Ta hơi nghiêng người tránh hơi thở hắn, tùy tiện đáp vài câu.
Chỉ là lấy lệ, vậy mà Hứa Lễ như nhặt được trân bảo:
“Tuyệt diệu! Giang tiểu thư thông minh băng tuyết, chẳng trách được bệ hạ hết lời khen ngợi.”
Loại tâng bốc này ta đã nghe từ nhỏ đến lớn nhưng lúc này lại thấy chói tai vô cùng.
Ta chợt nhớ, Trần Dự chưa bao giờ lộ ra vẻ xu nịnh như vậy.
“Hứa công tử quá lời rồi.”
Ta đáp hờ hững, ánh mắt liếc về hướng lối đi trong cung, giờ này chắc biên ải có bản tin mới truyền tới.
Thanh Sương vội vã chạy đến, ghé tai nói nhỏ:
“Tiểu thư, thương thế của Trần tướng quân chuyển biến xấu, thái y nói…”
Thế giới chợt im bặt trong một khoảnh khắc.
Ta nghe thấy tiếng m.á.u dội qua màng tai, như không còn nghe rõ Hứa Lễ đang nói gì.
“Thất lễ.”
Ta bật dậy, vạt váy làm đổ cả chén trà.
Hứa Lễ hoảng hốt đỡ lấy, đầu ngón tay vừa chạm vào tay áo ta, ta đã bản năng hất ra. Động tác ấy quá thất lễ nhưng lúc này ta không thể bận tâm nữa rồi.
Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối
“Giang tiểu thư không khỏe sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hắn lo lắng hỏi: "Có cần gọi thái y…”
“Không cần.”
Ta cố gắng giữ bình tĩnh:
"Chỉ là chợt nhớ đến việc cô mẫu dặn dò.”
Khi ta quay người rời đi, nghe thấy Hứa Lễ nói với Thanh Sương:
“Xin nhờ chuyển lời đến Giang tiểu thư, Văn Viễn nguyện dốc sức.”
Về đến tẩm điện, ta co người lại trên giường bên cửa sổ, nhìn hoàng hôn nuốt chửng tường thành. Thanh Sương vội vàng trở lại.
“Hắn còn sống không?”
Thanh Sương lắc đầu:
“Thị vệ nói, quân y đã… đã chuẩn bị hậu sự rồi.”
Một giọt ấm nóng rơi xuống mu bàn tay, ta mới nhận ra mình đang khóc.
Ta… sao lại thế này?
Sáng sớm hôm sau, cô mẫu cho gọi ta vào Tiêu Phòng điện.
Thấy ta trang điểm cũng không che nổi đôi mắt sưng đỏ, bà thở dài, kéo ta vào lòng.
“Đứa ngốc.”
Cô mẫu khẽ vuốt tóc ta như hồi bé:
"Cô mẫu không muốn ép con lấy người con không thích.”
Ta ngẩng lên, nhìn vào ánh mắt hiền từ của cô mẫu.
“Nữ nhi Giang gia có thể động lòng, nhưng không thể để tình cảm trói buộc.”
Bà lau nước mắt nơi khóe mắt ta:
"Gặp Hứa Lễ là để con hiểu rằng, trên đời này có quá nhiều ái mộ dễ dàng có được, cần gì phải buồn vì một mối tình quá đỗi khó khăn?”
Cuối cùng ta cũng hiểu tấm lòng của cô mẫu.
Bà muốn ta tận mắt nhìn thấy, rằng giữa thứ tình cảm dễ dàng giành được và thứ phải khổ tâm tranh đấu, cái nào mới thật sự đáng quý.
“Con đã hiểu rồi.”
Lần này ta thật lòng đáp lại.
Lúc ra khỏi cung, cô mẫu bỗng nói:
“Đứa nhỏ Trần gia ấy mệnh cứng lắm, không dễ gì gãy được đâu.”
Trong mắt bà ánh lên nét tinh quái quen thuộc:
"Cứ chờ xem.”
Giữa đường rời cung, ta bất ngờ gặp Tạ Dung.
Nàng ta tựa vào cột hành lang sơn son, đầu ngón tay quấn khăn tay cười nhẹ:
“Giang muội hôm trước còn cùng Hứa công tử ngâm thơ vẽ tranh phong nhã biết bao, hôm nay lại vì biểu ca mà khóc sưng mắt. Tình sâu nghĩa nặng thế này, ta thật không học nổi.”