Ta Khiến Tướng Quân Từ Hôn Với Thanh Mai

Chương 17



Ta nhẹ nhàng phe phẩy quạt, thậm chí không thèm liếc nàng ta: 

 

“Tạ tỷ tỷ quan tâm Hứa công tử như vậy, thật giống với tam hoàng tử hôm trước hỏi đến Từ tiểu thư vậy.” 

 

Mặt quạt hơi nhấc lên che đi vẻ mệt mỏi nơi khóe môi: 

 

"Nghe nói tấu chương hình bộ gần đây bị binh bộ bác bỏ? Tỷ có thời gian theo dõi ta, chi bằng quan tâm phụ thân mình nhiều hơn.”

 

Trên đường về phủ, ta bảo xe ngựa vòng qua lầu thành. 

 

Nơi Trần Dự từng đứng hôm đó, khe gạch giữa gạch xanh đã mọc lên mấy cọng cỏ dại cứng cỏi. 

 

Ta ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng vuốt ve những chiếc lá non xanh.

 

“Chàng từng nói có lời muốn nói với ta.” 

 

Ta khẽ thì thầm với khoảng không: 

 

"Không được nuốt lời đâu đấy, Trần Dự.”

 

Gió cuốn theo tiếng người từ chợ xa xa lướt qua lầu thành, không một ai đáp lời.

 

17

 

Khi thiếp mời của Từ gia được đưa đến lần thứ ba, ta đang chép kinh Phật. 

 

Thanh Sương nhẹ tay nhẹ chân bước vào, đặt tấm thiếp dát vàng cạnh nghiên mực.

 

“Tiểu thư, công tử Từ gia lại mời người đi thưởng mai.”

 

Ta chấm mực, đầu bút dừng lơ lửng trên giấy Tuyên: 

 

“Hồi thư đi, cứ bảo ta nhiễm phong hàn.”

 

Một giọt mực rơi xuống giấy, loang ra như một đám mây đen. 

 

Từ khi tin tức biên cương truyền về rằng Trần Dự bị trọng thương, đã tròn hai tháng. 

 

Hôm đó từ cung trở về, ta đóng cửa không ra, cả cô mẫu triệu kiến cũng viện cớ thân thể không khỏe mà từ chối.

 

“Tiểu thư…” 

 

Thanh Sương do dự nói: 

 

"Phu nhân Binh bộ Thượng thư sáng nay vào cung, nghe nói…”

 

Ngòi bút khựng lại, ta ngẩng đầu nhìn nàng.

 

“Nghe nói Trần tướng quân đã tỉnh rồi!” 

 

Đôi mắt Thanh Sương long lanh ánh sáng: 

 

"Chính Từ tiểu thư nói, bảo là phụ thân nàng vừa nhận được tin từ bộ Binh.”

 

Nghiên mực chợt đổ nhào, mực văng tung tóe lên bản kinh vừa chép xong. 

 

Ta ngây ra nhìn dòng chất lỏng đen sẫm nuốt trọn hai chữ “bình an”, cổ họng nghẹn lại như bị thứ gì chặn ngang.

 

“Vết thương thì sao?” 

 

Giọng ta run rẩy: "Chàng…”

 

“Nghe nói mũi tên cách tim chưa đầy một tấc, hôn mê hơn hai mươi ngày.” 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thanh Sương cuống quýt dọn mực: 

 

"Vừa tỉnh lại là hỏi ngay chiến sự, còn chống chọi vết thương để tự mình sắp đặt lại toàn quân…”

 

Ta bật dậy, vạt áo cuốn theo đánh đổ giá bút. 

 

Cây bút lông khắc chữ “Dự” lăn xuống đất, dính bụi. 

 

Đó là món quà ta đã cố ý tìm được khi biết hắn yêu thư pháp.

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

“Chuẩn bị xe.” 

 

Ta giật áo khoác dính mực xuống: "Đi chùa Bạch Mã.”

 

Tiếng chuông ở chùa Bạch Mã vang lên trong trẻo hơn sau trận tuyết. 

 

Ta quỳ trước điện Quán Âm, trán chạm nền đá lạnh. 

 

Ba nén hương thơm lượn lờ trong lư, đây là lần thứ ba trong hai tháng ta đến hoàn nguyện.

 

“Nữ thí chủ hôm nay sắc mặt tốt hơn nhiều.” 

 

Đại sư Huệ Minh đưa ta ống thẻ: 

 

"Còn muốn xin quẻ chăng?”

 

Ta lắc đầu, lấy từ trong n.g.ự.c ra một túi vải nhỏ: 

 

“Xin đại sư thay ta gửi số tiền dầu hương này cho gia quyến các binh sĩ tử trận nơi biên ải.”

 

“Trần tướng quân là người có phúc.” 

 

Ông bỗng nói, mặt ta hơi nóng lên, quả nhiên mắt đại sư như đuốc.

 

Trên đường về phủ, Thanh Sương đột nhiên chỉ về góc phố: 

 

“Tiểu thư, kia chẳng phải Từ công tử sao?”

 

Từ Lễ mặc cẩm bào màu trắng ngà, đang chọn quạt gấp ở một sạp tranh chữ. 

 

Thấy xe ngựa của ta đi qua, hắn bỏ lại cả tiểu đồng mà đuổi theo.

 

“Giang tiểu thư!” hắn chắn trước xe, tóc còn vương bông tuyết: 

 

"Nghe nói người nhiễm bệnh, Văn Viễn đặc biệt tìm tổ yến hảo hạng…”

 

Gió lật rèm xe lên một góc, ta lộ nửa khuôn mặt: 

 

“Đa tạ công tử đã quan tâm.”

 

Vậy mà Từ Lễ như vừa nhận được ân huệ, mắt sáng rực: 

 

“Tiểu thư vì lo chiến sự biên cương mà hao gầy đi nhiều, khiến tại hạ thực lòng xót xa…”

 

Ta “soạt” một tiếng kéo rèm xuống. 

 

Những lời ngọt như mật này, trước kia ta có thể buông ra hàng chục câu không cần nghĩ. 

 

Nhưng giờ nghe thấy lại chỉ thấy ngấy ngán.

 

Xe ngựa đã đi xa, vẫn thấy Từ Lễ đứng nguyên tại chỗ dõi theo. Thanh Sương lí nhí: 

 

“Từ công tử thật si tình với tiểu thư…”