Ta Khiến Tướng Quân Từ Hôn Với Thanh Mai

Chương 18



“Si tình?” 

 

Ta cười nhạt: "Hắn ta si mê là quyền thế Giang gia, là ánh mắt hậu thuẫn của cô mẫu.”

 

Ngày hai mươi ba tháng Chạp, ngày Tiểu niên, tin đại thắng từ biên ải truyền về. 

 

Trần Dự bị thương vẫn bày mưu đặt bẫy, lấy ít địch nhiều, tiêu diệt toàn bộ chủ lực Bắc Địch.

 

“Tiểu thư!” 

 

Thanh Sương thở hổn hển lao vào: 

 

"Đại thắng! Tướng quân dụ địch vào Lạc Ưng, tiêu diệt ba vạn quân Bắc Địch!”

 

Ta bật dậy, tà váy thêu chỉ vàng hất đổ cả giỏ kim chỉ: 

 

“Chàng… vết thương thì sao?”

 

“Nghe nói vết thương lại rách ra, nhưng tướng quân kiên quyết tự mình trấn giữ tiền tuyến.”

 

Ánh mắt Thanh Sương đầy thương xót.

 

Ta xoay người đối diện gương đồng, giả vờ chỉnh tóc che đi khóe mắt đỏ hoe. 

 

Người trong gương vận váy gấm đỏ son, trông giống hệt màu áo choàng tiễn biệt hôm ấy.

 

“Bảo nhà bếp thêm món tối nay.” 

 

Ta cố giữ giọng điềm tĩnh: 

 

"Lại mở một vò Lê Hoa Bạch cha cất.”

 

Đêm đó ta uống nửa vò rượu, ngồi nhìn dòng chữ ngắn gọn trong tờ báo chiến sự từ biên ải: 

 

“Trần tướng quân mưu trí xuất chúng, thân chinh tiên phong.” 

 

Tưởng tượng dáng hắn trong băng tuyết vận binh bày trận, tim vừa đau vừa căng.

 

Tiệc Nguyên Tiêu trong cung, ta lấy cớ ốm không dự. 

 

Nghe nói Từ Lễ làm mười bài thơ trong yến, một nửa ca ngợi sắc đẹp của ta. 

 

Cô mẫu cho người hỏi thăm, ta chỉ bảo Thanh Sương mang đến một chiếc đèn hoa sen, trên viết: 

 

“Nguyện tướng sĩ biên ải sớm ngày hồi kinh.”

 

Đèn là gửi cho các tướng sĩ, nhưng kỳ thực là gửi riêng một người.

 

Cuối tháng Giêng, thánh chỉ ban xuống, lệnh Trần Dự khải hoàn hồi triều. 

 

Khi tin đến, ta đang vẽ mẫu thêu, đầu bút run nhẹ, vẽ lệch cả cánh hải đường.

 

“Tiểu thư không vui sao?” 

 

Thanh Sương nghi hoặc: 

 

"Tướng quân sắp trở về rồi mà.”

 

Ta đặt bút xuống, nhìn cành liễu ngoài cửa sổ đang nhú lộc. 

 

Vui thì có vui, nhưng lại sợ. Sợ rằng khi gặp lại, trong mắt hắn vẫn chỉ có thanh mai trúc mã năm xưa.

 

Mùng Hai tháng Hai, ngày Rồng ngẩng đầu, đại quân Trần Dự về tới kinh. 

 

Ta dậy từ sớm, nhưng cố tình chần chờ đến tận trưa mới ra cửa. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Đường Chu Tước đã đông nghẹt người, ta đứng trong nhã các của Túy Hương Lâu, vị trí vừa vặn nhìn về phía cổng thành.

 

“Sao hôm nay tiểu thư lại mặc váy lụa mỏng màu hồng phấn?” 

 

Thanh Sương chỉnh áo khoác cho ta: 

 

"Bộ đỏ son mới làm dịp Thượng Nguyên…”

 

“Lòe loẹt quá.” 

 

Ta bặm môi, rồi lại lau bớt son. 

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

Người trong gương trang nhã thanh tao, hoàn toàn khác với vẻ rực rỡ hôm tiễn biệt nửa năm trước.

 

Tiếng tù và vang từ xa, đám đông bùng nổ. 

 

Ta siết chén trà, tay run nhẹ, mặt nước phản chiếu chiếc cằm đang căng cứng.

 

Trần Dự cưỡi con Tuấn Mã dẫn đầu đoàn quân. 

 

Hắn gầy đi rõ rệt, bộ giáp sắt đen rộng thùng thình, lông mày có thêm một vết sẹo mới. 

 

Nhưng ánh mắt ấy vẫn sáng ngời như sao, lấp lánh dưới ánh mặt trời.

 

Ta nín thở nhìn theo ánh mắt hắn quét qua hai bên phố. 

 

Hắn đang tìm Tạ Dung sao?

 

Thanh Sương bỗng khẽ hừ: 

 

“Tạ tiểu thư hôm nay sốt sắng thật, còn thay áo nhạt màu chờ dưới hành lang bộ Binh nữa.”

 

Ta nhìn theo, quả nhiên thấy Tạ Dung đứng trước nha môn bộ Binh, cây trâm gỗ Trần Dự từng khắc tặng nàng ta lấp lánh dưới nắng, rõ ràng tháng trước trong yến tiệc của tam hoàng tử, nàng ta còn chê trâm đó quê mùa.

 

Ta tiếp tục nhìn theo ánh mắt Trần Dự, quả nhiên dừng ở bóng dáng đơn sắc dưới hành lang đó, vẫn là nàng ta.

 

Nhưng hắn chỉ dừng lại chốc lát, rồi sốt ruột tìm nơi khác, như đang kiếm tìm ai đó.

 

Khi ánh mắt Trần Dự lướt qua Túy Hương Lâu, ta theo phản xạ lùi lại nửa bước, ẩn sau rèm lụa. 

 

Tim đập thình thịch như trống trận, đau nhói đến mức màng tai rung lên.

 

“Tiểu thư không qua đó sao?” 

 

Thanh Sương sốt ruột dậm chân: 

 

"Tướng quân đang nhìn về phía này đấy!”

 

Ta lắc đầu, bỗng thấy chùn lòng. 

 

Suốt nửa năm qua, ta chép kinh cầu phúc cho hắn, lo lắng từng ngày, thậm chí học làm món điểm tâm hắn thích. 

 

Trái tim từng vì toan tính mà gần gũi, không biết từ lúc nào đã sa vào tình cảm thật. 

 

Nhưng trong tim hắn, vẫn có Tạ Dung…

 

“Về phủ thôi.” 

 

Ta đặt chén trà xuống, tiếng sứ va nhau như tiếng trái tim nứt vỡ.

 

Lúc xuống lầu, không hiểu sao ta quay đầu lại. 

 

Từ xa trông thấy Trần Dự chợt ghìm cương ngựa, ánh mắt khóa chặt về phía Túy Hương Lâu.