Hắn đứng dậy định đuổi theo, đi ngang qua Ngự Hoa Viên thì lại “vô tình” gặp ta đang bị trật chân.
Duyên phận đúng là kỳ diệu như thế.
Dĩ nhiên, duyên này là do ta tự tay tạo ra, ta đã sớm chọn lối tắt này để đợi hắn.
Ta cố tình giẫm vào vạt váy khiến thân người đổ về phía trước, một bàn tay có vết chai mỏng liền vững vàng đỡ lấy khuỷu tay ta. Lòng bàn tay lạnh buốt truyền qua tay áo, nhưng hắn lập tức buông ra.
“Cẩn thận.”
Giọng nói Trần Dự trong và lạnh hơn ta tưởng.
Ta ngẩng đầu, đúng lúc bắt gặp ánh mắt sáng như nước ấy.
“Tiểu thư là thiên kim của Giang thừa tướng?”
“Chính là ta.”
Ta vờ như mắt cá chân đau, quả nhiên thấy hắn nhíu mày:
“Có cần truyền ngự y không?”
“Không sao cả, đa tạ tướng quân.”
Ta dịu giọng cảm ơn.
Đúng lúc ấy, sau giả sơn vọng ra tiếng làm nũng của Tạ Dung:
“Điện hạ biết rõ lòng thần nữ vẫn hướng về tướng quân, hà tất phải…”
Tiếng cười thấp trầm của tam hoàng tử lẫn tiếng ngọc bội va chạm:
“Nếu nàng thật lòng, sao lại nhận trâm san hô của bản cung?”
Trần Dự cứng đờ, ngón tay nắm chặt đến trắng bệch, trầm mặc xoay người rời đi.
Tội nghiệp Tạ Dung, làm sao lại bị hắn nghe đúng lúc thế nhỉ?
Đương nhiên là vì… ta sắp đặt cả rồi.
Muốn tạo ra duyên, thì địa điểm cũng quan trọng lắm chứ.
Đợi Trần Dự đi xa, Thanh Sương mới nhảy ra từ bụi cỏ, trông như con thỏ bị dọa sợ:
“Tiểu thư không sao chứ?”
Nàng chớp mắt, rồi ghé tai nói nhỏ:
“Nhưng mà… ánh mắt tướng quân nhìn người, y như nhìn cây cổ thụ bên ngoài ngự thiện phòng, chẳng có chút cảm xúc nào cả!”
“Câm miệng.”
Gân trên trán ta giật giật.
Ta nhìn bóng lưng hắn xa dần, hắn có vẻ nhận ra ta đang cố tình tiếp cận.
Ta nhẹ nhàng lay chiếc quạt tròn,tặc lưỡi: so với Tạ Dung, hắn quả thật thông minh hơn chút, phải thay đổi chiến thuật thôi.
Giữa tiệc, hoàng hậu đề nghị hoàng thượng cho mọi người hiến nghệ, hoàng thượng cười lớn:
“Nghe nói Giang tiểu thư múa đẹp nhất kinh thành!”
Ta lấy cớ chấn thương chân, không múa mà đàn một khúc 《Phá trận nhạc》.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trong tiệc, các mệnh phụ thì thầm:
“Đúng là Giang gia sinh mỹ nhân, xem đại Giang tiểu thư kìa, thật là quốc sắc thiên hương…”
Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối
“Hoàng hậu và Giang gia định kết thân với Trần gia sao? Chỉ tiếc Trần tướng quân đã có người trong lòng… chỉ e lát nữa hoàng thượng khen thưởng xong, hắn sẽ xin cưới Tạ tiểu thư mất rồi.”
Ta chẳng buồn bận tâm lời ong tiếng ve ấy, đặt cổ cầm Giao Vĩ lên án, mười ngón tung bay, âm thanh chiến mã gươm giáo dội xuống.
Trần Dự như không hề nghe thấy, thong thả sai cung nữ mang một chén canh mật đến chỗ Tạ Dung.
Ta nghiến răng, cố ý đánh sai một nốt. Quả nhiên thấy hắn khựng tay, ngẩng lên nhìn ta.
Trong mắt hắn phản chiếu ánh nến và bóng dáng ta, ta khẽ mỉm cười.
Ta tiếp tục đàn.
Đến nốt ngân cuối cùng của đoạn ba, Trần Dự hơi nheo mắt, trong ánh nhìn lộ ra tia dò xét phức tạp.
Tiệc yến, hoàng thượng phong Trần Dự làm Nhất phẩm Hộ quốc tướng quân.
Nhưng đến tận khi tiệc tàn, Trần Dự vẫn không mở miệng xin cưới Tạ Dung.
Mà Tạ Dung, khi vội vã quay về chỗ ngồi, cây trâm san hô đỏ trên tóc lại lóe lên chói mắt.
8
Sau yến tiệc trong cung, ta tựa bên cửa sổ trong noãn các, trông thấy Thanh Sương nâng một tấm thiệp mạ vàng bước vào.
"Tiểu thư, thánh chỉ vừa hạ xuống, nói sẽ tổ chức đại điển xuân du, kéo dài nửa tháng, tất cả các quan viên từ ngũ phẩm trở lên cùng gia quyến đều nằm trong danh sách mời."
Nàng phủi tuyết đọng trên vai, nói thêm:
"Hoàng hậu nương nương còn dặn riêng người, phải chuẩn bị cho thật tốt."
"Nghe nói Trần tướng quân sẽ phụng chỉ hộ giá, Tạ phủ cũng đã bắt đầu chuẩn bị từ sớm."
Thanh Sương hạ thấp giọng:
"Nghe đâu Tạ tiểu thư đã sai người thức đêm may gấp mười hai bộ y phục mới, đến cả yên ngựa cũng đổi thành loại mạ vàng."
Ta cầm lấy thiệp mời, đầu ngón tay khẽ lướt qua dấu ấn son của ngự chỉ:
"Đi báo với mẫu thân, ta cũng cần chuẩn bị mấy bộ trang phục cưỡi ngựa mới."
Khi sương sớm còn chưa tan, trường săn Tây Sơn đã trải dài cả mười dặm như một bức gấm lụa rực rỡ.
Tạ Dung được nhóm tiểu thư quyền quý vây quanh nơi đình hoa chính giữa, vận trên người chiếc váy lưu tiên nguyệt bạch, thoạt nhìn quả thực như tiên tử hạ phàm.
Nàng ta cầm một chiếc quạt tròn dệt tơ tằm, che miệng mỉm cười nhẹ nhàng:
"Chư vị tiểu thư quá lời, Dung nhi cũng chỉ hiểu chút ít âm luật mà thôi."
Giọng nàng ta ôn nhu như nước, nhưng ta lại trông thấy nàng ta dùng xương quạt khẽ chọc tiểu thư bên cạnh một cái, không hề để lộ dấu vết. Cô nương kia dù nhăn mặt vì đau nhưng không dám kêu tiếng nào.
Ta hơi nheo mắt, nhận ra nàng chính là ái nữ của một Hình bộ Lang trung dưới trướng Tạ Thị lang.
Ta vịn tay Thanh Sương, bước chậm rãi tiến vào. Sự có mặt của ta khiến đám đông xung quanh bắt đầu râm ran lời thì thầm.
"Quả nhiên tiểu thư phủ Thừa tướng dung mạo khuynh thành, nghe nói tháng trước nàng dạo khúc đàn mà đến cả Thánh thượng cũng không tiếc lời khen ngợi..."
"Nghe nói Hoàng hậu còn có ý muốn nàng liên hôn với Trần tướng quân..."
"Giang tiểu thư đến rồi."