Ta Khiến Tướng Quân Từ Hôn Với Thanh Mai

Chương 24



Hắn nhẹ nhàng cài cành hoa lên tóc ta. 

 

“Cành này là vừa mới hái, chỉ dành cho nàng.”

 

Từ xa truyền đến tiếng cung nhân gọi tên ta.

 

Hắn đặt một nụ hôn lên giữa trán ta, rồi nhặt trâm vàng dưới đất, cài lại vào tóc ta.

 

20

 

Ta quay lại điện Tỳ, Thanh Sương đã đứng đợi từ lâu.

 

“Tiểu thư…” 

 

Thanh Sương vội vã bước tới. Khi ngón tay nàng chạm vào vạt tay áo ta thì khựng lại: 

 

"Cây trâm của người…”

 

Ta đưa tay sờ lên đầu, mới phát hiện cây trâm vàng đã lệch sang một bên, vài lọn tóc bung ra. 

 

Dáng vẻ thế này, ai nhìn cũng đoán được đã xảy ra chuyện gì.

 

Thanh Sương nhanh chóng giúp ta rửa mặt, sửa sang lại đầu tóc. 

 

Khi ta trở lại yến tiệc, ngón tay vẫn còn run rẩy nhẹ.

 

Cái lạnh lẽo của vách đá giả sơn dường như vẫn còn dán vào lưng ta, còn hơi thở của Trần Dự thì đã tan biến. 

 

Ta cúi đầu nhìn cổ tay,  nơi ấy vẫn hằn rõ dấu vết bàn tay chàng từng nắm lấy, sâu hơn cả vết cào do Tạ Dung để lại.

 

“Vừa rồi…” 

 

Thanh Sương hạ giọng đến mức gần như thì thầm, ánh mắt liếc về phía chủ tọa.

 

Ta nhìn theo ánh mắt nàng, không biết từ lúc nào Tạ Dung đã quay lại bàn tiệc, ngồi một bên của Tam hoàng tử, đối diện là Từ Doanh. 

 

Hai người họ như hai bức họa tinh xảo được treo song song.

 

Ngón tay của Tạ Dung siết chặt chén rượu bằng ngọc bích, đốt ngón tay dưới ánh đèn lưu ly trắng bệch, nhưng rượu trong chén lại không hề xao động. 

 

Trên tóc Từ Doanh, cây trâm vàng lặng im không rung động, chỉ có khóe môi nàng nở nụ cười nhạt, đang đưa từng múi quýt vàng đã bóc sẵn tới trước mặt Tam hoàng tử.

 

Vị trí của Trần Dự vẫn trống. 

 

Trong chén rượu trên bàn vẫn còn đầy, như thể chủ nhân chỉ vừa rời đi chốc lát. Ta nhìn chằm chằm vào ly rượu ấy, đột nhiên rất muốn hất đổ nó xuống đất.

 

“Giang tiểu thư.”

 

Giọng nói của Từ Doanh vang lên như một lưỡi d.a.o mảnh lướt qua da. 

 

Nàng nâng chén về phía ta, chiếc chén lưu ly phản chiếu đôi môi đỏ tươi của nàng: 

 

“Nghe nói trước khi Trần tướng quân khải hoàn trở về, đã nhận được túi hương của tiểu thư…”

 

Nàng cố tình dừng lại: 

 

"Nghe nói tay nghề thêu cũng khá tinh xảo.”

 

Ngón tay đang cầm ly của ta siết chặt.

 

Cái túi hương dính m.á.u, mũi kim vụng về xiêu vẹo, giờ đây lại trở thành chủ đề bàn tán trong yến tiệc. 

 

Sự xấu hổ của ta, tấm chân tình của ta, bị bày ra giữa ánh nhìn của mọi người.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Chỉ là…”

 

“Chỉ là Trần mỗ mặt dày mà xin được.”

 

Tiếng bước chân vang lên phía sau lưng, cả người ta cứng đờ. 

 

Trần Dự sải bước đi qua bên cạnh ta, mùi hương gỗ thông pha chút mùi m.á.u rỉ sắt lướt theo gió. 

 

Bên hông chàng lắc lư, chính là cái túi hương cũ vừa được ta đánh rơi ở giả sơn, giờ đã được khâu lại.

 

“Hoa héo rồi.”

 

Chàng dừng lại trước bàn ta, đầu ngón tay khẽ chạm vào nhành lê trắng đã tàn trên tóc ta.

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

Cả điện sững sờ.

 

“Thần nguyện dùng công lao ba châu Mạc Bắc…”

 

Giọng Trần Dự vang dội trong điện khiến tim ta run lên, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay. 

 

Chàng quỳ một gối trước long tọa, hai tay dâng lên chiếc hổ phù vừa tháo xuống.

 

“Cầu xin được cưới Giang Thị, Giang Trầm Bích.”

 

Ta nhìn chằm chằm vào chiếc hổ phù, trên đó vẫn còn loang lổ vết m.á.u khô. 

 

Ba châu công lao, là cái giá chàng đánh đổi bằng nửa mạng sống.

 

Ngón tay Tạ Dung siết chặt chén rượu bằng ngọc bích, dưới ánh đèn, đốt tay hiện lên màu trắng nhợt. 

 

Tạ Dung đứng dậy, vạt váy không động chút nào, chỉ có chiếc trâm dài cài tóc hơi rung nhẹ, để lộ ra một tia run rẩy.

 

“Trần tướng quân…”

 

Giọng nàng ta mang ba phần men say, bảy phần thê lương, như cành lê bị sương đêm thấm ướt: 

 

"Khi mẫu thân ta lâm chung, người từng hứa sẽ chăm sóc ta…”

 

Nói được nửa câu, nàng ta chợt im bặt, như thể ý thức được mình lỡ lời, vội lấy tay áo che miệng.

 

“Tạ tiểu thư.”

 

Trần Dự nghiêng người né khỏi tay nàng ta, thuận thế chắn trước mặt ta: 

 

"A di lâm chung có nhờ vả, Trần mỗ đã lấy năm năm chinh chiến nơi biên ải để trả đủ rồi.”

 

Chàng rút từ n.g.ự.c áo ra một phong thư ố vàng: 

 

“Cần ta đọc to cho mọi người cùng nghe chăng…”

 

Tạ Dung như bị rút hết xương sống, mềm nhũn ngã xuống. 

 

Tam hoàng tử nhíu mày ra hiệu cho cung nữ đỡ nàng ta rời khỏi. Lá thư kia bị Trần Dự tiện tay ném vào lư hương. 

 

Ngọn lửa bùng lên, ta kịp thấy ở cuối thư là gia huy Tạ gia.

 

Giữa điện đang xôn xao, chàng quay đầu nhìn ta. 

 

Ánh dương chiếu lên từng đường nét cương nghị trên mặt chàng, trong ánh sáng vàng rực rỡ ấy, ta nhìn rõ khẩu hình miệng của chàng:

 

“Qua đây.”