Giữa vô vàn ánh nhìn sửng sốt, ta bước tới bên chàng và quỳ xuống.
Chàng nắm lấy tay ta đặt lên vết thương trước n.g.ự.c mình:
“Thần cầu cưới Giang Trầm Bích.”
Dưới lòng bàn tay, tim chàng đập mạnh như sấm.
“Không vì môn đăng hộ đối của Giang thị, không vì binh quyền của Trần gia…”
“Là vì kẻ nói dối dưới chòm sao Tử Vi kia.”
Câu thì thầm này chỉ có mình ta nghe thấy.
Chai sạn trong lòng bàn tay chàng cọ nhẹ vào vết hằn đỏ nơi cổ tay ta.
Khi Thánh Thượng bật cười lớn, ta mới nhận ra mình đã nín thở quá lâu, đến nỗi cả lồng n.g.ự.c đau nhói.
21
Sau khi yến tiệc tan, ta ngồi một mình dưới hành lang bên điện.
Gió đêm đã thổi tan men rượu, nhưng lại chẳng thể xua đi cơn bứt rứt khó hiểu trong lòng.
“Trốn ở đây làm gì thế?”
Giọng Trần Dự bất chợt vang lên phía sau khiến ta giật mình suýt làm đổ chén trà trong tay.
Không biết chàng đã thay bộ thường phục xanh chàm từ lúc nào, đuôi tóc còn vương hơi nước.
“Tỉnh rượu thôi.”
Ta nghiêng mặt đi, không muốn để chàng thấy vành tai ta đang nóng bừng.
Chàng ngồi xuống cạnh ta, gần đến mức ta có thể ngửi thấy hương dịu nhẹ trên người chàng.
Khoảng cách này thật quá nguy hiểm, ta muốn dịch ra xa một chút, nhưng cổ tay lại bị chàng giữ lấy.
“Trầm Bích.”
Ngón tay chàng khẽ vuốt qua vết đỏ trên cổ tay ta:
"Giờ không còn ai nữa, nàng còn định trốn đến bao giờ?”
Ta ngẩng đầu nhìn chàng, thấy trong mắt chàng phản chiếu ánh đèn lồng nơi hành lang, tựa như hai đốm lửa nhỏ đang cháy rực.
“Ai trốn chứ?”
Ta cứng miệng đáp, nhưng tim lại đập loạn không kiểm soát nổi.
Chàng bỗng lấy ra một chiếc hộp gỗ nhỏ từ trong tay áo, nhẹ nhàng đẩy đến trước mặt ta.
“Mở ra xem đi.”
Trong hộp là một con dấu đồng, núm ấn khắc hình một con hổ nằm trông sống động như thật.
Ta nhận ra vật này, đây là ấn tín gia chủ của Trần gia, xưa nay chỉ truyền cho trưởng tử chính thất.
“Cái này là…”
“Tín vật đính ước.”
Giọng chàng trầm thấp:
"Thực tế hơn cả vòng hoa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ngón tay ta run rẩy lướt qua núm ấn, bất chợt chạm phải dòng chữ khắc ở đáy “Trầm Bích”.
“Chàng… từ bao giờ…”
Ta khẽ hỏi.
“Tối trước khi bị trúng tên ở Lạc Ưng.”
Chàng nói nhẹ tênh:
"Trận ấy rất khó, ta nghĩ nếu không trở về được thì ít ra cũng để lại cho nàng chút gì đó.”
Khoé mắt ta bỗng nóng ran, vội cúi đầu che giấu.
Nhưng chàng không cho ta né tránh, ngón tay nâng cằm ta lên, ngón cái dịu dàng lau giọt lệ nơi khoé mắt.
Ta vuốt nhẹ con dấu đồng, bỗng nhiên muốn trêu chọc chàng:
Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối
“Trần tướng quân đã muốn cầu thân, vậy có biết ta bao nhiêu tuổi? Thích gì không? Hiểu gì về ta sao?”
Ngón tay ta chạm nhẹ vào n.g.ự.c chàng:
"Thế mà dám đến cầu hôn?”
Trần Dự khẽ nhíu mày, thật sự giơ tay ra đếm từng ngón:
“Nữ nhi độc nhất của Giang Thừa tướng, từ nhỏ được nuôi dưỡng trong cung Hoàng hậu…”
Chàng dừng lại một chút:
"Mới tròn mười bảy tuổi, tinh thông cầm kỳ, đặc biệt bản ‘Phá Trận Lạc’ đánh rất…”
“Chỉ vậy thôi sao?”
Ta bật cười: "Cả kinh thành này ai mà không biết?”
Chàng hơi đỏ vành tai, bất ngờ phản công bằng cách nắm chặt cổ tay ta:
“Vậy Giang tiểu thư biết gì về ta?”
Ta buột miệng:
“Sinh năm Vĩnh Hoà thứ sáu, năm nay hai mươi lăm tuổi. Mười bốn theo phụ thân xuất chinh, mười bảy tuổi độc lĩnh một quân. Giỏi dùng thương, thích ăn bánh táo ngọt phương Bắc, uống trà luôn dùng tách sứ men xanh…”
Càng nói, giọng ta càng nhỏ dần.
Mắt Trần Dự sáng rực đến đáng sợ, khoé môi dần nhếch lên.
“Đến cả ta dùng chén trà gì nàng cũng biết?”
Chàng bỗng tiến sát lại, chóp mũi gần như chạm vào ta:
"Giang tiểu thư lưu tâm thế này, chẳng lẽ đã sớm…”
“Diễn thì phải diễn cho trọn vai!”
Ta vội ngắt lời, hoảng hốt lùi ra sau.
Chàng bật cười trầm thấp, rồi đột nhiên rút từ n.g.ự.c áo ra một quyển sổ tay nhỏ, thì ra là cuốn ta dùng để chép tay binh thư, bên trong chi chít ghi chép đủ thứ vụn vặt về chàng.
“Trả lại đây!”
Ta vội vàng giành lấy, nhưng chàng đã giơ cao khỏi đầu.
“Thì ra trong lòng Giang tiểu thư…”