Chàng chậm rãi lật từng trang:
"Ngay cả chuyện Trần mỗ hay trở mình khi ngủ cũng đáng để ghi chép?”
Đèn lồng dưới hành lang bất ngờ nổ một đốm hoa lửa, chiếu lên ánh mắt chàng đang cong lên cười, sáng hơn cả sao trời.
Ta vừa xấu hổ vừa tức giận, lao đến giành lại quyển sổ, lại bị chàng thuận thế kéo vào lòng.
Nhịp tim chàng truyền qua lớp áo, nhanh và mạnh, chẳng còn chút nào là phong thái uy nghiêm của một vị tướng quân.
“Còn bây giờ thì sao?”
Hơi thở chàng nóng rực: "Vẫn là đang diễn ư?”
Ta không đáp được, chỉ thấy hai má nóng bừng, thẹn quá hoá giận đánh nhẹ vào vai chàng, lại bị kéo chặt hơn vào lòng.
Nhịp tim chàng vang dội bên tai, nhanh đến mức như sắp đập ra ngoài.
“Đại nhân!”
Từ xa bỗng truyền đến tiếng hô của thân binh:
"Khẩn báo từ Bộ Binh!”
Chàng thở dài bất đắc dĩ, cúi đầu đặt một nụ hôn nhẹ lên trán ta:
“Nàng về phủ trước đi.”
Ta nhìn theo bóng lưng vội vã rời đi của chàng, tay siết chặt con dấu đồng vẫn còn mang hơi ấm.
Đèn lồng dưới hành lang bị gió đêm thổi lay, đổ xuống nền đất những mảng bóng đan chéo, tựa như vận mệnh dây dưa không dứt giữa ta và chàng.
22
“Tiểu thư!”
Thanh Sương hấp tấp đẩy cửa gỗ chạm trổ lao vào, khăn lụa trong tay bị vò nát đến không còn hình dạng:
"Tạ gia gặp chuyện rồi!”
Ta đang soi gương thử chiếc trâm cài đầu vừa làm xong, kiểu hạt lựu nở bung, vừa nghe vậy tay liền khựng lại, đầu nhọn của trâm đ.â.m vào cổ ta để lại một vệt m.á.u mảnh đỏ.
Trong gương đồng, gương mặt Thanh Sương tái nhợt phản chiếu lại:
“Từ từ nói.”
“Tạ lão gia vừa đến phủ Tướng quân…”
Thanh Sương ghé sát tai ta, hơi thở run rẩy:
"Nghe nói Tam hoàng tử phi chê Tạ tiểu thư là kẻ nhẹ dạ lẳng lơ, đến danh phận trắc phi cũng không chịu ban. Danh tiếng Tạ tiểu thư giờ đã bại hoại, Tạ lão gia nổi giận, nói hoặc là gả sang Lý gia ở Long Tây làm kế thất, hoặc là…”
Cổ họng nàng ấy khẽ động: "Hoặc là để Tướng quân nạp làm quý thiếp.”
“...Tướng quân… đã đồng ý rồi sao?”
Trong gương, gương mặt ta đột nhiên xa lạ, khóe môi còn treo nụ cười chưa kịp thu lại, thật buồn cười, mới hôm qua ta còn cẩn thận gấp đôi gối thêu uyên ương đưa nước cất vào rương cưới.
“Mắt xích của nô tì trốn sau giả sơn, chỉ nghe thấy Tướng quân đập vỡ chén trà… Giờ Tướng quân đã vào doanh trại…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta bật dậy, váy hồng quét đổ khung thêu rải rác đầy đất:
“Chuẩn bị ngựa.”
Tàn dương như m.á.u, lúc ta cưỡi ngựa xông qua cổng doanh trại, khăn che mặt bị gió mạnh cuốn bay.
Trường mâu của vệ binh rơi “keng” xuống đất, bầy quạ hoảng hốt bay tán loạn.
Đám binh lính trẻ thấy lệnh bài phủ Thừa tướng trong tay ta liền không dám cản, lắp bắp hành lễ:
Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối
“Giang… Giang tiểu thư…”
Ta ghìm cương nhảy xuống ngựa, váy đỏ chạm vào đôi ủng dính đầy bụi đất.
Ánh nắng xuyên qua lớp lụa mỏng màu đỏ tươi của tà váy chiếu lên mặt đất những đốm sáng vàng vụn, đó là bức thêu trăm con bướm bay lượn trong vườn hoa mà các tú nương thêu phải mất ba tháng mới hoàn thành bằng chỉ vàng.
Cổng doanh lập tức trở nên im lặng một cách đáng sợ.
Đám binh lính vốn ồn ào nay như bị bóp nghẹn cổ họng, không ai dám thở mạnh.
Ta cảm nhận được hàng chục ánh mắt như thiêu đốt dán chặt vào ta, một tên lính trẻ tay run rẩy làm đổ cả thùng nước, dòng nước tràn qua cát phản chiếu khuôn mặt ta ửng đỏ vì cưỡi ngựa phi nước đại.
“Tất cả cút đi luyện quân!”
Tiếng quát của Trần Dự như sấm sét nổ vang.
Hắn bước đến, gân xanh nổi đầy trán, vòng giáp thép đen trên cổ tay còn dính mực, rõ là đang phê duyệt quân báo.
Đám lính vội cúi đầu, nhưng tiếng thở dồn dập vẫn không ngăn được phát ra khắp nơi.
Ta ngẩng đầu nhìn hắn, thấy trong mắt hắn tối sầm, khi ánh nhìn lướt qua mặt ta, cổ họng hắn khẽ động.
“Tự tiện xông vào doanh trại…”
Hắn đột ngột siết lấy cổ tay ta, lực mạnh đến mức suýt bẻ gãy xương:
"Phải chịu tội gì đây?”
Lúc hắn nói câu ấy, thân hình cao lớn hoàn toàn che chắn ta, tấm áo choàng vung ra bao phủ lấy ta.
Ta ngửi thấy mùi thông quen thuộc trên người hắn hòa với hương m.á.u tươi nồng nặc.
Lúc ấy ta mới nhận ra băng vải trên vai trái hắn đã thấm m.á.u, chắc vết thương lại rách ra rồi.
Cánh tay như sắt kẹp lấy tay ta, hắn kéo thẳng đến trướng soái của mình, ta vùng vẫy cũng không thoát được.
Khi màn trướng rủ xuống, hắn dùng sức cực mạnh, tấm vải dày vung lên dập tắt ba ngọn đuốc bên ngoài.
Trần Dự bất ngờ ôm lấy eo ta.
Ta loạng choạng lùi lại, lưng đập mạnh vào giá vũ khí, giáp sắt và vỏ đ.a.o lạnh buốt đau nhói.
Trước mắt quay cuồng, một bàn tay dày rộng đã đỡ sau gáy ta, đầu ngón tay thô ráp lướt qua trâm lựu cài tóc.
“Trần tướng quân, ta đến để lấy lại đồ của Giang gia.”
Ta giãy khỏi tay hắn, giọng hơi run.