Ta Khiến Tướng Quân Từ Hôn Với Thanh Mai

Chương 27



Thấy hắn không phản ứng, ta ưỡn cổ lên, giơ tay ra: 

 

“Nếu tướng quân đã đồng ý nạp Tạ Dung làm thiếp, vậy thì hương túi của ta…”

 

“Ai nói với nàng là ta muốn nạp thiếp?” 

 

Trần Dự nhốt chặt ta trong khoảng không chật hẹp, hơi thở nóng rực như sắt nung: 

 

"Tạ gia à?”

 

Ta quay mặt tránh ánh mắt và bờ môi sát gần ấy: 

 

“Cả kinh thành đều…”

 

“Nhìn ta!” 

 

Hắn đột ngột bóp cằm ta, ngón cái lướt qua khóe mắt ướt: 

 

"Tạ Dung giờ đang quỳ ngoài phủ Tam hoàng tử khóc lóc cầu xin, có cần ta dẫn nàng đến xem không?”

 

Chưa kịp nói xong, ta đã bị kéo vào lòng. 

 

Mùi kim sang dược trên người hắn ập tới, trong lúc giãy giụa vô tình chạm vào vai trái hắn, nghe thấy tiếng rên rỉ nghẹn ngào bị kìm nén.

 

Trần Dự nhìn chằm chằm đôi môi ướt át của ta, ánh mắt tối sẫm đến đáng sợ. 

 

Ngoài trướng, gió thu cuốn theo tiếng tù và huấn luyện quân bay lượn, giữa ánh chiều hoàng hôn, dường như có cảm xúc nào đó không còn kìm nén được nữa.

 

“Trầm Bích, bộ dạng ghen của nàng… thật khác xa lúc ta lần đầu gặp nàng.” 

 

Đột nhiên hắn cúi xuống, đôi môi mang vị đắng của dược thảo áp lên ta, mang theo phong sương của chiến trường và vị thuốc đắng, nhưng khi chạm vào lại hóa thành sự dịu dàng khiến người run rẩy. 

 

Trần Dự dùng răng nanh nhẹ cắn môi dưới của ta.

 

Khi môi tách ra một chút, hơi thở nóng bỏng của hắn hòa cùng tiếng thở dốc của ta.

 

“Nàng là thiên kim tiểu thư, lần sau… cứ gọi ta đến mà hỏi tội, đừng xông ngựa vào doanh trại nữa.” 

 

Hắn ngừng một chút, nghiến răng nói thêm: 

 

“Càng không được mặc thế này.”

 

Ta kêu khẽ vì đau, hắn liền nhân cơ hội hôn sâu hơn, lòng bàn tay nóng rực dán lên lưng ta, gần như muốn hòa tan ta vào m.á.u thịt mình.

 

“Ưm… Trần Dự… chờ đã…”

 

Tiếng gọi nghẹn mũi ấy vừa thốt ra, người đang ép sát ta lập tức khựng lại. 

 

Hắn bất ngờ đứng thẳng dậy, dục vọng trong mắt đậm đặc đến khó mà tan đi, yết hầu lăn lên lăn xuống: 

 

“Vừa rồi… nàng gọi ta là gì?”

 

Lúc này ta mới ý thức được mình đã lỡ lời, hai má nóng bừng. 

 

Suốt một năm nay dù gặp nhau trong yến tiệc triều đình, hay dây dưa trong kỳ xuân săn, thậm chí lúc bị ép nói lời thật lòng sau núi giả, ta vẫn luôn giữ phép tắc của tiểu thư thế gia, gọi hắn là “Tướng quân”.

 

Vậy mà giờ đây, bị hắn hôn đến mức hồn xiêu phách lạc, ta lại buột miệng gọi ra cái tên đã lặp lại hàng ngàn lần trong lòng.

 

“Gọi lại lần nữa.” 

 

Hắn dùng ngón cái lướt qua đôi môi sưng đỏ của ta, giọng khản đặc đến dị thường. 

 

Thấy ta không đáp, hắn đột nhiên kéo ta về phía trước. 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Một cái xoay người, ta lảo đảo ngã ngồi bên mép sa bàn, núi sông phương Bắc dưới thân lập tức sụp xuống một mảng.

 

Hắn quỳ một gối chen vào giữa hai chân ta, buộc ta phải nắm lấy vạt áo giáp vừa cởi.

 

“Trần… Trần Dự…”

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

Giọng ta run rẩy, nhưng âm cuối lại bị hắn nuốt trọn giữa môi răng. 

 

Lần này, nụ hôn vừa gấp gáp vừa hung hãn, chỉ một tay hắn đã tháo được dây thắt lưng khảm ngọc của ta, tiếng ngọc khóa rơi xuống đất vang lên một tiếng "đinh" trong trẻo. 

 

Áo khoác ngoài trượt khỏi vai, để lộ chiếc áo lót màu hạnh thêu hoa sen quấn cành bên trong. 

 

Trời dần tối, chỉ kim tuyến óng ánh dưới ráng chiều chập chờn ánh sáng lấp lánh.

 

“Biết không?” 

 

Răng nanh của hắn cọ qua cổ ta: 

 

"Năm ngoái trong mùa xuân săn bắn, nàng mặc bộ kỵ trang đỏ cưỡi ngựa, khắp trướng doanh bên nam đều hỏi cô nương đó là tiểu thư nhà ai. Nhưng ta chỉ muốn biết, viên minh châu ấy là thật lòng hướng về ta, hay mang theo tâm tư khác mà đến gần...”

 

Lời còn chưa dứt, hắn đột ngột đè ta xuống sâu trong sa bàn, mô hình núi non Bắc cương cấn vào lưng khiến ta đau nhói: 

 

“Bây giờ tiếng ‘Trần Dự’ này, là toan tính hay là chân tâm?”

 

Ngoài trướng đột nhiên vang lên tiếng giày quân dẫm lên sỏi đá. 

 

Trần Dự phản ứng cực nhanh, giật lấy tấm áo choàng đen quấn kín lấy ta. 

 

Ta tựa lên vai hắn, hít thở từng ngụm để bình ổn lại, liền nghe tiếng phó tướng bên ngoài cẩn trọng cất lời: 

 

“Tướng quân, Quách phó tướng có chuyện muốn…”

 

“Cút!”

 

Một tiếng quát như sấm nổ khiến bầy chim đậu trên mái trướng bay tán loạn. 

 

Khi tiếng bước chân rời xa, hắn bất ngờ đỡ đầu ta tựa vào n.g.ự.c hắn. 

 

Qua lớp áo mỏng, tiếng tim đập dồn dập, vang dội đến mức không giống người từng trải trăm trận sa trường.

 

“Gọi nữa đi.”

 

 Mũi hắn khẽ cọ lên tai ta, thì thầm dụ dỗ như mê hoặc: 

 

“Giống vừa rồi vậy.”

 

Ta xấu hổ giận dỗi muốn cấu hắn một cái, nhưng tay lại chạm phải từng lớp băng vải chồng chất. 

 

Nhớ đến lời Thanh Sương nói “ba ngày sốt cao không lui”, đầu ngón tay ta bỗng mềm đi, chỉ thở ra một hơi: 

 

“...Trần Dự.”

 

Ánh mắt hắn lập tức trầm xuống, đột ngột bế bổng ta lên. 

 

Trong khoảnh khắc trời đất đảo lộn, lưng ta đã rơi xuống lớp da sói mềm mại, thân thể nóng hầm hập của hắn áp xuống, áo giáp sắt lạnh lẽo phủ kín, lớp vảy kim loại chạm vào bắp chân khiến ta rùng mình.

 

Từ nhỏ ta đã được nuôi dạy tinh tế, da tuyết tóc mực dung mạo như hoa. 

 

Chỉ là lúc này chẳng biết lớp lông trắng của da sói trắng hơn, hay là ta trắng hơn nữa. 

 

Nghĩ vậy, mặt liền đỏ ửng, làn da lạnh như ngọc thoáng nhuộm sắc hồng đào.

 

Trong cơn mê man, chẳng rõ từ lúc nào chiếc váy lựu đỏ đã mở bung, trượt xuống khuỷu tay xếp thành từng tầng như mây ráng.