Lớp gấm màu hạnh lộ ra bên dưới, hoa sen quấn cành thêu bằng chỉ lông công đã bị vò đến méo mó, đường cong ẩn dưới theo từng nhịp thở càng thêm rõ ràng.
Trần Dự khuỵu gối chen vào giữa lớp da sói, trong mắt đen của hắn ta nhìn thấy bóng dáng mái tóc đen rối tung, một lọn ướt dính vào má ửng đỏ, chợt khiến ta nhớ đến bức họa cổ vẽ cảnh sen bị mưa đập nát.
“Trần… Dự…”
Ta nức nở ngửa cổ gọi tên hắn, môi bị hôn đến đỏ mọng ướt át, như hải đường bị sương sớm đè cong, hàng mi dài ướt sũng khẽ rung, đổ bóng mờ dưới mắt, theo động tác tay hắn trượt xuống mà run rẩy không thôi.
Hắn đột nhiên siết chặt, kéo bung sợi dây cuối cùng, lụa hạnh trượt xuống như dòng nước.
“Trần Dự… dừng lại đi…”
Tiếng gọi mang theo tiếng khóc nhẹ lại khiến ánh mắt hắn càng thêm u tối.
Tiếng kêu bất ngờ mềm mại ấy khiến vết chai ở giữa ngón tay cọ vào làn da mềm mại, lúc lòng bàn tay phủ lên mới chợt giật mình vì không nắm trọn được.
Yết hầu hắn trượt lên trượt xuống, đang định cúi xuống ép ta sâu hơn vào lớp da sói thì…
Giọt m.á.u từ vết thương do tên b.ắ.n nứt ra rơi xuống chính giữa n.g.ự.c ta, theo làn da trắng như tuyết trượt dài xuống dưới, hòa vào hoa sen chỉ vàng bên mép yếm.
“Ngươi là người nào mà dám chặn đường cô nãi nãi ta? Ngươi có biết ta là ai không? Ta là đại tỳ đắc lực của thiên kim thừa tướng đương triều đấy! Hoàng hậu nương nương còn khen ta thông minh lanh lợi! Ngươi mà cũng dám cản ta? Mau tránh ra, ta phải cứu tiểu thư nhà ta.”
Tiếng cãi vã ầm ĩ ngoài trướng bỗng kéo hồn ta về, tiếng hét quen thuộc đặc trưng của Thanh Sương, cùng với tiếng binh lính khẩn trương ngăn cản, trong buổi hoàng hôn trở nên vô cùng hỗn loạn.
Ta không nhịn được bật cười khẽ, cảnh xuân mờ ám ban nãy lập tức tiêu tan quá nửa.
Môi Trần Dự còn dừng trên cổ ta, nghe tiếng ồn bên ngoài liền đỏ mắt nhìn về phía cửa trướng.
Thắt lưng ngọc không biết đã lỏng từ lúc nào.
Bên ngoài là tiếng vũ khí va chạm, tiếng vó ngựa, tiếng Thanh Sương không chịu buông tha mà gào lên, hỗn loạn như một đoàn tạp kỹ đang biểu diễn giữa chợ.
“Tướng quân, tỳ nữ Thanh Sương của phủ tướng phủ có việc gấp muốn gặp tiểu thư nhà nàng…”
Hắn bỗng dừng lại, trán tựa vào hõm vai ta, thở gấp hai hơi, rồi đột ngột đứng dậy chỉnh trang.
Khi cài giáp, ngón tay run nhẹ, mấy lần không thể cài nổi.
Ta mặt đỏ bừng vươn tay muốn giúp thì lại bị hắn nắm cổ tay ép lên n.g.ự.c.
“Chờ đến đại hôn…”
Hắn cúi đầu cắn nhẹ đầu ngón tay ta, để lại một dấu răng không nặng không nhẹ ở đốt tay:
"Bổn tướng muốn nghe nàng gọi ta bằng cách khác.”
Dừng một nhịp, hắn nghiến răng bổ sung:
“Còn có! Nàng chọn ngày mà gả nha đầu nhà nàng đi cho ta!”
23
Cuối cùng, hoàng thượng đã ban hôn cho tam hoàng tử và Từ Doanh.
Còn Tạ Dung, rốt cuộc cũng gả cho Lý gia ở Long Tây.
Lý gia là vọng tộc nơi đó, tuy không hiển hách bằng các thế gia ở kinh thành nhưng cũng là dòng dõi nho học, trong nhà ruộng tốt ngàn khoảnh, tiếng tăm không nhỏ.
Chỉ là Lý đại nhân ấy tuổi đã gần bốn mươi, dưới gối có một nhi tử còn lớn tuổi hơn Tạ Dung. Nói là tái giá, nhưng kỳ thực chẳng qua là một cái lồng son thể diện.
Chạng vạng dần buông, Tạ Dung hẹn ta đến để từ biệt.
Nàng ta đứng bên lầu nghỉ ven thành, hành lý viễn gả đã thu dọn đâu vào đấy.
Thanh Sương cảnh giác đứng chắn trước mặt ta. Tạ Dung nhìn ta, bỗng nhiên bật cười:
“Thật ra, ta từng thực lòng thích Trần Dự.”
Cơn mưa nhỏ làm ướt ống tay áo nàng ta.
Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối
Nàng ta cúi đầu khẽ mân mê sợi chỉ đỏ đã phai màu trên cổ tay, đó là vật Trần Dự khi còn trẻ mang về từ chiến trường, tặng nàng ta.
“Nhưng sau này ta nhận ra, hắn luôn ra trận, luôn liều mình...”
Nàng ta ngẩng đầu nhìn ta, trong mắt không có oán trách, chỉ là chút mỏi mệt nhàn nhạt.
“Ta sợ có một ngày, sợi dây này sẽ biến thành di vật. Ta không muốn đời mình chôn theo hắn. Hơn nữa, ta cảm nhận được, hắn không hề có tình ý gì với ta,nchỉ là thói quen chăm sóc bao năm mà thôi…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Cho nên ta chọn con đường an toàn hơn, đi tranh đoạt tam hoàng tử.”
Nàng ta cười khẽ một tiếng.
“Nhưng đến cuối cùng mới nhận ra, ta cũng chẳng thích hắn. Ta chỉ là… quen với việc tranh giành mà thôi.”
Từ xa vọng lại tiếng xe ngựa và vó ngựa, gia nhân đang giục nàng ta lên đường.
Tạ Dung lấy từ trong n.g.ự.c ra một bức thư cũ, đưa cho ta:
“Đây là thư Trần Dự năm đó gửi về từ biên ải cho quản gia của hắn. Ta đã chặn lại. Trong đó... có nhắc đến ngươi.”
Ta mở tờ giấy ố vàng ra, bên trên viết:
“Giang thị Giang Trầm Bích, tặng ta túi hương, đường kim tuy vụng nhưng tâm ý chân thành. Cô nương này thông tuệ, linh khí, xử sự thấu đáo, mỗi lần đối thoại đều khiến lòng ta vui vẻ. Biên cương khổ hàn, có được tri kỷ như vậy, đợi đến ngày trở về, tất sẽ trân trọng, nâng niu.”
Ngón tay ta khẽ run.
Mực trên giấy đã hơi loang, nhưng vẫn thấy rõ nét bút mạnh mẽ như muốn xuyên giấy của hắn.
Thì ra, ngay từ khi đó, ngay khi hắn nhận được túi hương của ta, tấm chân tình này đã âm thầm đ.â.m chồi.
Không phải vì ta toan tính, không phải vì ta mưu cầu mà là vì chính con người ta, vừa khéo lọt vào mắt hắn, cũng lọt vào lòng hắn.
Nàng ta nhìn vẻ ngỡ ngàng của ta, bỗng nở nụ cười nhẹ nhõm:
“Nghĩ lại thì ta tranh giành cả đời, vậy mà chưa từng… yêu ai một cách thật lòng như các ngươi.”
“Lý gia ở Long Tây tuy lớn hơn ta nhiều tuổi, nhưng nổi tiếng là người hiền hậu, đến con kiến cũng không nỡ giẫm c.h.ế.t.”
Ngón tay nàng ta khẽ lướt qua ống tay áo.
“Nói ra thì thật châm biếm, sự an ổn ta mưu tính cả đời không đạt được, cuối cùng lại đến theo cách như thế này.”
“Giang Trầm Bích.”
Nàng ta quay người bước về phía xe ngựa, giọng nói lẫn trong tiếng mưa:
"Chúc các ngươi bách niên giai lão.”
Tạ Dung ngoái nhìn về phía thành Trường An một lần cuối.
Khi bàn tay trắng nâng rèm xe lên, khóe môi lại hiện lên một nụ cười nhẹ tựa như đã buông bỏ.
Mưa càng lúc càng nặng hạt, làm ướt mép tờ thư.
Ta cẩn thận gấp lại, ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Trần Dự cầm ô bước đến.
Vạt áo đen bay trong mưa, tựa như chiến kỳ phần phật nơi biên ải năm nào.
“Đi thôi.”
Hắn đón lấy bức thư trong tay ta, lòng bàn tay ấm áp phủ lên ngón tay lành lạnh của ta.
Rèm xe buông xuống, xa xa, núi xanh mờ như nét vẽ.
Ta nắm chặt bức thư cũ ấy, bỗng nhiên hiểu ra, thì ra có những người, ngay từ đầu đã định sẵn là ánh sáng trong đời nhau.
Ba ngày sau, thánh chỉ ban hôn chính thức hạ xuống.
Ta quỳ trên nền gạch xanh lạnh lẽo của từ đường, giọng the thé của thái giám truyền chỉ vang vọng giữa những cột kèo:
“...chọn ngày lành, thành thân...”
Phụ thân cúi rạp xuống đất tạ ơn, giọng nói run rẩy vì kích động. Mẫu thân thì che khăn tay lên mặt, vui đến rơi lệ.
Không cần đoán, ta cũng biết họ đang nghĩ gì, Giang gia kết được mối minh thân này, căn cơ trên triều đình sẽ vững như bàn thạch.
Nhưng khi ta mở thánh chỉ màu vàng rực rỡ ấy ra, nhìn thấy hai cái tên “Trần Dự” và “Giang Trầm Bích” được viết song song trên đó, trong lòng ta dâng lên không phải là mưu tính, mà là một cảm giác an lòng kỳ lạ.
Ta chợt bật cười khẽ.
Tranh giành nam nhân thì có gì hay?
Thứ ta muốn, xưa nay chỉ là, ngươi rõ biết ta tính toán từng bước, mà vẫn cam lòng sa vào lưới ta giăng.