1
Ta lần đầu gặp được Giang Trầm Bích là ở hành lang dưới hoa viên ngự uyển.
Nàng dường như mặc một chiếc váy lụa màu nguyệt bạch giống với Tạ Dung, nhưng lại khéo léo khoác thêm một chiếc khăn mỏng màu hạnh nhạt, khiến dáng vẻ nàng trong tiết xuân càng thêm thanh khiết.
Ta chỉ liếc một cái liền nhận ra nàng cố ý ngã về phía ta, diễn xuất vụng về ấy đến thân binh ngốc nghếch nhất trong quân doanh của ta cũng chẳng bị lừa.
“Cẩn thận.”
Khi ta đỡ lấy khuỷu tay nàng, liền ngửi thấy hương trầm thủy thoang thoảng từ tay áo nàng, lẫn vào mùi mực nhàn nhạt.
Mùi ấy khiến ta nhớ tới những quyển binh thư trong thư phòng mẫu thân từng lật đến cũ nát.
“Tiểu thư là ái nữ của Giang thừa tướng?”
Ta cố tình hỏi, nhìn đôi mi nàng khẽ run, trong lòng cười lạnh.
Giang gia quả thực đánh ván cờ này quá vụng, lại để đích nữ dùng thủ đoạn nông cạn thế này tiếp cận võ tướng.
Một tiểu thư nhà quyền quý ngu xuẩn nông cạn, ta trong lòng đã hạ kết luận.
Định rời đi, thì từ sau giả sơn vang lên giọng Tạ Dung.
Nàng ta nói trong lòng có ta, vậy mà lại nhận trâm san hô của Tam hoàng tử.
Ta siết chặt nắm tay, bỗng nghe bên cạnh có tiếng cười khẽ, rất nhẹ, tưởng như không tồn tại.
Quay đầu lại, thì thấy Giang Trầm Bích đang dùng quạt tròn che nửa môi, trong mắt lóe lên tia tinh quái.
Ta và Tạ Dung cùng lớn lên, nhưng vì năm tháng chinh chiến, thường xa cách.
Lần này hồi kinh, mới phát hiện nàng ta đã chẳng còn là cô nương thuở thiếu thời.
Xem người như nhìn trận thế, ta vốn luôn chuẩn xác, lần này thất vọng về Tạ Dung cũng không ngoài dự liệu.
Nhưng tiểu thư Giang gia này lại là người ta đã nhìn nhầm.
Tâm tư nàng xoay chuyển cực nhanh, thấy kế ban đầu bất thành, lập tức đổi hướng.
Tại yến tiệc trong cung, nàng cố tình đánh sai một nốt đàn, khiến ta ngẩng lên nhìn, bên má nàng lộ ra lúm đồng tiền thoắt ẩn thoắt hiện.
Điều khiến ta kinh ngạc hơn, là nàng lại đàn bản nhạc do mẫu thân ta cải biên!
Cái lúm đồng tiền ấy, chẳng khác nào một cái mồi tinh xảo, không một tiếng động ném ra câu hỏi:
“Tướng quân, có tò mò vì sao ta biết được không?”
Dụ ta truy xét, khiến ta lại gần.
Thật sự... gian xảo.
Ngay khoảnh khắc ấy ta chợt nhận ra, có lẽ Giang tiểu thư gia này, không hề đơn giản như vẻ ngoài.
2
Một tháng sau, tại trường săn du xuân.
Yến tiệc vẫn chưa chính thức bắt đầu, Tạ Dung bỗng giữa đông người gảy đàn khúc “Phá Trận Lạc”.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tiếng đàn vừa cất lên, ta liền nhớ tới bóng dáng mẫu thân năm xưa từng cầm tay nàng ta dạy đi dạy lại.
Hồi ấy, nàng ta vẫn luôn đánh sai khúc biến thứ ba, mẫu thân liền phủ tay lên nàng ta, trên dây đàn kiên nhẫn chỉ dạy từng chút.
Nhưng khúc nàng ta đàn hôm nay, rõ ràng là nguyên bản chưa được chỉnh sửa.
Ta cảm thấy cổ họng như có lửa đốt.
Cỏ dại trên mộ mẫu thân đã bảy năm, đến chất nữ bà thương nhất cũng đã quên khúc nhạc ấy.
Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối
Xem ra tương lai Trần Dự ta dẫu có lấy da ngựa bọc thây, cũng chỉ là một bộ xương khô dưới gò hoang.
“Khúc biến thứ ba ngón xoay hơi gấp.”
Giang Trầm Bích khẽ đưa quạt lên môi, nơi khóe mắt lại ánh lên tia gian xảo:
"Thế là mất đi cái hùng tráng mênh mang khi gió biên ải cuốn cờ trận rồi.”
Đốt ngón tay ta siết đến trắng bệch.
Đó chính là tinh túy mà mẫu thân ta từng chỉnh sửa!
Trong vườn tràn ngập tiếng thì thầm của các tiểu thư quý tộc, giữa muôn vẻ điểm trang, ngấm ngầm cuộn sóng.
Ta bỗng thấy nực cười, hổ phù có thể điều binh ngàn vạn nhưng lại không phân nổi những nữ tử kiều diễm ấy ai đang diễn trò.
“Giang tiểu thư quả có tài đàn xuất chúng.”
Ta chau mày, thấp giọng răn đe:
"Nhưng ‘Phá Trận Lạc’ không phải trò tiêu khiển chốn khuê phòng.”
Ánh mắt như lưỡi d.a.o quét qua gương mặt nàng, tựa như đang thẩm tra gián điệp xâm nhập doanh trại.
Nàng lại chỉ nhẹ nhàng lắc quạt, lúm đồng tiền bên môi càng sâu:
“Tướng quân dạy rất đúng.”
Phản ứng ấy khiến ta sửng sốt. Tiểu thư khuê các bình thường, bị mắng vậy ắt đã rơm rớm nước mắt hoặc giận dữ bỏ đi.
Nhưng nàng lại bình tĩnh như tùng, thậm chí còn ung dung sửa lại nếp áo, như thể ta đưa ra không phải đ.a.o nhọn mà chỉ là một quân cờ không đáng bận tâm.
Rõ ràng là con nai bị vây trong trường săn, mà trong mắt lại ánh lên ánh sáng của bẫy sắt.
Nàng ngẩng đầu nhìn ta, ánh mắt phản chiếu lại hình bóng ta:
“Chỉ là, lệnh đường năm xưa khi viết khúc này từng nói, thanh âm sát phạt động lòng người nhất, thường sinh ra từ những ngón tay dịu dàng nhất.”
Cả thân thể ta chợt cứng đờ.
Lời này, chỉ được mẫu thân nói với ta trong lều trại nơi biên ải, khi đó chỉ có mẫu tử ta trong trướng.
Giang Trầm Bích không thể biết, trừ khi...
“Giang tiểu thư quả thực nhớ rõ lời mẫu thân ta.”
Ta tiến thêm một bước, hạ giọng đến mức gần như thì thầm: