"Chỉ là không rõ, ngươi dụng tâm dò la chuyện nhà một võ tướng, rốt cuộc là vì cái gì?”
Ánh mắt nàng hơi d.a.o động, nhưng không hề có chút bối rối:
“Trong bản gốc ‘Phá Trận Lạc’ ở trang ba tàng kinh các chùa Bạch Mã có lời chú thích, Trầm Bích chỉ tình cờ đọc được mà thôi.”
Ta chợt hiểu, vị tiểu thư khuê các trước mặt, e là khó đối phó hơn ta tưởng nhiều.
3
Thế nhưng, ta nhanh chóng phát hiện nàng có hai gương mặt.
Tiệc xuân chưa đến phân nửa, chén rượu náo nhiệt khiến người khó chịu, thật vô vị, ta bèn rời bàn trước.
Trong rừng chợt nghe tiếng rì rầm, đôi tai rèn giũa nơi sa trường sớm nhận ra là chủ tớ nhà nàng.
Nha hoàn đang rình qua lùm trúc, bộ dạng này chắc chắn là đang canh giúp tiểu thư mình.
“Tiểu thư đừng ăn nữa!”
Tiếng hét khẽ vang lên, vừa vặn ta nhìn thấy bóng dáng màu nguyệt bạch lấp ló giữa bóng trúc.
Giang Trầm Bích đang cắn nhẹ một miếng bánh, đôi má phồng phồng như con mèo trộm mỡ.
Mật dính bên môi nàng, còn tươi hơn cả son môi trong cung yến.
Ta cố tình giẫm nát nhánh khô dưới chân, miếng bánh lập tức mắc nghẹn nơi cổ họng nàng.
Tiếng ho bị khăn tay bịt chặt.
Khi nàng từ bên kia lùm trúc bước ra, trâm ngọc nơi tóc không hề lệch, chỉ có nếp áo ẩm ướt nơi tay áo là không che được vẻ lúng túng.
“Tướng quân mạnh khỏe.”
Nàng hành lễ, dáng điệu không một kẽ hở, nhưng trong tay áo lại rơi ra chiếc khăn tay nhuốm vết đỏ.
Trên nền lụa trắng như tuyết điểm vài vết mai đỏ, chính là dấu vết nàng dùng để lau miệng khi trộm ăn.
Ta cúi xuống nhặt lấy khăn, đầu ngón tay chạm vào vết táo đỏ dính đó, cố tình nói:
“Giang tiểu thư, khóe môi của nàng…”
Nàng theo phản xạ l.i.ế.m môi, ta bật cười trong lòng.
Khi hộp bánh được dâng lên, trong khay sơn vẽ hoa sen có tám miếng bánh tinh xảo.
Nhưng ban nãy, giấy gói rõ ràng là bánh vụn méo mó, mặt sau lá trúc còn dính vụn vỏ bánh.
“Đường bỏ ít rồi.”
Ta cố ý nói.
“Sao có thể!”
Nàng bước tới:
"Ta rõ ràng đã nếm thử…”
Đột ngột che miệng im bặt, dáng vẻ ấy lại sinh động hơn khi ở cung yến mười phần.
Vị ngọt xen chút chát lan ra nơi đầu lưỡi, dư vị là vị sa táo trộn mật ong, đúng là mùi vị ban đêm nơi biên cương.
Để phục chế lại mùi vị này, nàng hẳn đã khéo léo dò hỏi binh sĩ trạm dịch biên giới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Dù nguyên liệu không khó kiếm, nhưng sa táo vùng biên rất hiếm thấy ở kinh thành, hẳn đã phải chuyển vận khéo léo mới có được.
Một món quà chuẩn xác đến thế, rõ ràng đã bỏ ra nhiều tâm sức.
Tâm cơ như vậy, còn tinh vi hơn bất kỳ chiến thuật công thành nào.
“Thì ra là thế.”
Ta nhét chiếc khăn tay bẩn vào đáy hộp bánh, cẩn thận cất đi.
Khi nàng quay người rời đi, tay áo thoảng qua một làn hương đắng, là mùi thuốc trị thương trộn lẫn băng phiến và huyết kiệt.
Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối
Lạ thay, tiểu thư khuê các lẽ ra phải sơn móng đỏ, cớ sao lại dùng kim sang dược, trong lòng bàn tay lại có vết chai mới mài?
4
Rất nhanh, ta đã biết được đáp án.
Vào giờ Dần, bãi ngựa chìm trong bóng đêm đặc sánh như mực tàu.
Vì trằn trọc mãi không ngủ được, ta xách cung tên đi về phía chuồng ngựa, chẳng ngờ lúc đi ngang rừng Tây thì nghe thấy tiếng động lạ.
Lần theo âm thanh, ta vạch lớp bụi rậm còn đọng sương, dưới ánh trăng, ta trông thấy Giang Trầm Bích từ lưng ngựa ngã nhào xuống đất.
Không có nha hoàn đi theo, nàng tự mình gắng gượng đứng dậy.
Ta nhìn rõ vết dây cương siết sâu vào lòng bàn tay nàng, m.á.u trộn lẫn cỏ vụn và bùn đất.
Mặt trong đùi phải, bộ y phục cưỡi ngựa đã bị m.á.u thấm đẫm, ánh lên sắc tối trong ánh trăng.
“Làm lại.”
Nàng khẽ nói với không trung, giọng khàn đặc đến chẳng ra hơi người.
Ngón tay trắng trẻo nắm lấy dây cương, đốt ngón tay vì siết chặt mà trở nên trắng bệch.
Khi nàng leo lên ngựa lần nữa, động tác dứt khoát gọn gàng, rõ ràng là đã luyện kỹ theo binh thư.
Sương sớm thấm ướt cả đôi ủng của ta. Ta nấp sau gốc cây, trông thấy nàng ngã ngựa ba lần.
Lần cuối cùng, nàng đau đến co người run rẩy dưới đất, nhưng nhất quyết không rơi một giọt nước mắt.
Ta thấy nàng vùi mặt vào khuỷu tay nghỉ một lát, sau đó lại cắn răng đứng dậy.
Khi tia sáng đầu tiên rạch xuyên mây trời, nàng cuối cùng đã có thể vững vàng cưỡi con ngựa đỏ thẫm ấy, hoàn thành toàn bộ động tác.
Khoảnh khắc con ngựa giương vó, khóe môi nàng nhếch lên nụ cười chiến thắng, trong mắt phản chiếu ánh sáng hửng đông.
Ta siết chặt cung trong tay.
Đây nào phải tiểu thư khuê các gì, rõ ràng là một con sói con không chịu thua.
5
Hôm sau, con sói con ấy lại như chẳng có chuyện gì xảy ra, thay bộ y phục cưỡi ngựa màu đỏ son, đi qua trước mặt ta.
Ánh nắng chiếu vào khiến bộ đồ đỏ đến chói mắt, làm nổi bật những vết thương trên lòng bàn tay chưa kịp lành của nàng.
“Con này có vẻ hợp mắt.”
Nàng cố ý chọn Trục Phong, đầu ngón tay hờ hững đặt lên dây cương, giả vờ như lần đầu gặp chiến mã của ta.
Trục Phong hừ mũi một tiếng, lại chẳng giương vó như khi gặp người khác, con vật này đúng là biết nhận chủ.