Ta Khiến Tướng Quân Từ Hôn Với Thanh Mai

Chương 4



Tạ Dung ngẩng mắt nhìn về phía ta, ánh nhìn thoáng qua một tia lạnh lẽo, nhưng nhanh chóng hóa thành nụ cười dịu dàng. 

 

Nàng ta bước ra nghênh đón, tà váy nhẹ lướt theo từng bước chân.

 

"Tạ tiểu thư." Ta mỉm cười hành lễ, ánh mắt lướt qua cây trâm san hô đỏ mới cài trên tóc nàng ta, rõ ràng là món quà mà Tam hoàng tử ban tặng.

 

Khi Trần Dự đang được vài vị võ tướng vây quanh tiến gần tới, Tạ Dung bất chợt đứng dậy:

 

"Hiếm khi hội ngộ hôm nay, chi bằng để ta tấu một khúc góp vui?"

 

Nàng ta khẽ vuốt dây đàn, nhưng ở một góc khuất mà người khác không nhìn thấy, nàng ta dùng móng tay giả sắc nhọn cứa mạnh lên mặt đàn, để lại một vết xước mảnh.

 

Tang! khúc Phá Trận Nhạc với âm sắc sát phạt mạnh mẽ lập tức vang lên, tràn đầy khí thế hùng dũng.

 

Trần Dự còn chưa kịp bước vào đình hoa, đã nghe thấy tiếng đàn quen thuộc, kỹ thuật ngón tay thành thục như nước chảy mây trôi. 

 

Khi nhận ra người gảy đàn là Tạ Dung, ánh mắt hắn dịu xuống, nhìn nàng ta đầy ôn nhu.

 

Thật thú vị.

 

Chỉ tiếc rằng, đó là bản nhạc ta đã từng diễn tại yến tiệc trong cung tháng trước.

 

Mọi người đều thấy, Tạ Dung vì tranh đoạt lòng Trần tướng quân mà cố tình đàn lại bản nhạc đó. 

 

Các tiểu thư quyền quý dùng quạt che miệng, trong mắt đầy vẻ châm chọc.

 

Ta không mấy để tâm đến trò cười này. 

 

Khi bản đàn đến đoạn biến tấu ở phần ba, ta khẽ nói với Thanh Sương bên cạnh bằng giọng rất nhỏ:

 

"Khúc chuyển âm này sai rồi."

 

Quả nhiên, ta nghe thấy bước chân Trần Dự khựng lại rất nhẹ, hắn cũng nghe ra lỗi. 

 

Bởi vì đoạn chuyển âm này do chính mẫu thân hắn ngày xưa tự tay biên soạn lại. 

 

Năm xưa nơi quân doanh biên ải, bà thường dùng bản nhạc này để cổ vũ sĩ khí binh lính.

 

"Tạ tiểu thư đàn hay thật." 

 

Ta cúi mắt, nhấp trà, đầu ngón tay nhẹ gõ lên bàn theo đúng nhịp:

 

"Chỉ là phần ba của đoạn biến âm hình như hơi khác với bản nhạc ta đàn trong yến tiệc thì phải?"

 

Tạ Dung khẽ run tay, tiếng đàn lệch nhịp tức thì, sắc mặt nàng ta xám xịt.

 

Cũng không thể trách nàng ta, đêm đó nàng ta vừa hay rời tiệc, làm sao biết ta không chỉ đàn Phá Trận Nhạc, mà còn cố ý chọn bản do mẫu thân Trần Dự chỉnh sửa.

 

Lúc nàng ta đang không biết làm sao rút lui cho đẹp, thì nha hoàn của nàng ta ghé tai nói nhỏ vài câu. 

 

Tạ Dung lập tức khôi phục vẻ mặt tươi cười, giả vờ xin lỗi rồi rời khỏi chỗ, hẳn là Tam hoàng tử lại tìm nàng ta rồi.

 

"Xem ra Giang tiểu thư rất hiểu Phá Trận Nhạc?" 

 

Trần Dự tiến lại gần, giọng nói có phần căng thẳng.

 

"Chỉ hiểu sơ qua." 

 

Ta khiêm tốn trả lời, hắn biết ta chỉ đang giả vờ.

 

"Vậy tiểu thư có biết vì sao đoạn ba phải chậm nửa nhịp?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Ánh mắt hắn chợt sáng lên.

 

"Bởi vì phải chờ…"

 

"...chờ gió qua cờ lệnh." 

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

Ta và hắn cùng lúc thốt lên.

 

Ta biết, hắn bắt đầu tò mò về ta rồi, một tiểu thư khuê các lại có thể hiểu biết về bản nhạc do mẫu thân hắn soạn lại.

 

Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, sắc mặt hắn lập tức lạnh xuống, thấp giọng nói:

 

"Giang tiểu thư cầm nghệ cao minh, nhưng Phá Trận Nhạc không phải trò chơi khuê phòng."

 

"Đa tạ tướng quân chỉ giáo. Chỉ là, khi lệnh đường sáng tác bản khúc ấy từng nói, âm thanh sát phạt động lòng người nhất thường sinh ra từ đầu ngón tay mềm mại nhất."

 

"Giang tiểu thư quả nhiên nhớ rõ lời mẫu thân ta." 

 

Giọng hắn trầm thấp, xen vài phần nguy hiểm:

 

"Chỉ là ta muốn biết, tiểu thư hao tâm tốn sức tìm hiểu chuyện gia sự một võ tướng như ta, rốt cuộc là vì điều gì?"

 

Ánh mắt ta khẽ lay động, ta vốn tưởng hắn là kẻ thô lỗ đơn thuần, không ngờ tâm tư lại sắc bén đến thế...

 

Ta bắt đầu cảm thấy cuộc săn mồi này, không hề nhàm chán chút nào.

 

9

 

Buổi tiệc trưa trong doanh trại còn chưa tàn, ta đã lặng lẽ rời khỏi bàn tiệc.

 

Trong rừng trúc sâu, Thanh Sương vạch lá trúc nhìn ra ngoài, hạ giọng nói:

 

“Tiểu thư, tướng quân vẫn còn ở yến tiệc, ít nhất nửa khắc nữa mới rời đi.”

 

Kế hoạch tiếp cận hắn bằng tiếng đàn chẳng được như ý, không ngờ vì thế mà ta lại phải bỏ lỡ cả yến tiệc. 

 

Bụng đã hơi đói rồi.

 

Giữa những bóng trúc lay động, ta lấy ra một gói bánh, ngón tay khẽ vuốt trên lớp giấy dầu một lát, cuối cùng vẫn cầm lên một miếng, cắn nhẹ một cái.

 

Mật táo cùng mỡ sữa tan trên đầu lưỡi, ngọt đến mức ta nheo cả mắt lại.

 

Thanh Sương sốt ruột đến mức giậm chân:

 

“Tiểu thư! Người sao lại lén ăn chứ! Son môi sẽ trôi mất…”

 

Chưa dứt lời, từ con đường nhỏ ngoài rừng trúc đã vang lên tiếng đế giày nghiền nát lá khô.

 

Trần Dự đến rồi.

 

Miếng bánh mắc nghẹn ngay cổ họng. 

 

Ta vội vàng nuốt xuống, vụn bánh lọt vào khí quản, khiến mắt ta đỏ hoe vì nghẹn.

 

Thanh Sương lúng túng vỗ lưng giúp ta, khăn tay chấm lên khóe môi, ta lập tức nhét gói giấy dầu vào tay nàng, đoạt lấy khăn thêu giấu vào tay áo, rồi bước ra từ phía bên kia rừng trúc, thản nhiên hành lễ:

 

“Tướng quân bình an.”

 

Tay áo đen viền kim tuyến lấp lánh dưới ánh sáng, Trần Dự đứng cách ta ba bước, ánh mắt rơi đúng vào chiếc khăn thêu lộ ra một nửa trong tay áo ta.