Ta Khiến Tướng Quân Từ Hôn Với Thanh Mai

Chương 31



Ta chợt nhớ đến vết thương của nàng. Khi phi thân lên ngựa giành lấy dây cương, ta ngửi thấy mùi thuốc trị thương thoang thoảng từ tay áo nàng.

 

Tối qua cố sống cố c.h.ế.t như vậy, hôm nay lại còn sức diễn trò.

 

Không nhịn được, ta hỏi nàng: 

 

“Gần đây Giang tiểu thư xuất hiện liên tục trước mắt bản tướng, khiến ta chợt nhớ đến một câu: ‘Sự việc khác thường tất có điều kỳ quặc’.”

 

Nàng quay đầu lại nhìn ta, ánh mắt sáng rực đến giật mình, trán nàng gần như chạm vào cằm ta: 

 

“...Chẳng qua là tiểu nữ ái mộ tướng quân, dùng chút thủ đoạn của nữ nhi mà thôi.”

 

Lời nói thẳng thắn như vậy, khiến ta nghẹn họng. 

 

Dù biết rõ nàng đang nói dối, tim ta vẫn bất giác run lên một nhịp.

 

Ta bắt đầu ngầm cho phép nàng đến gần, thậm chí còn thầm khâm phục dũng khí của nàng.

 

Lúc đó, cảnh tượng ngựa của Tạ Dung bỗng hoảng loạn đến đúng lúc. 

 

Ta vừa định lên trước cứu giúp, lại thoáng thấy ánh bạc lóe lên trong tay áo nàng ta một cây trâm bạc.

 

Nàng ta xưa nay cưỡi ngựa rất giỏi, lúc này lại giả vờ hoảng loạn, rõ ràng là cố tình ngã vào lòng Tam hoàng tử.

 

Thật nực cười. 

 

Khi xưa mẫu thân dạy nàng ta cưỡi ngựa từng bước một, lời dạy vẫn còn vang bên tai: 

 

“Rong ruổi trên lưng ngựa, điều quý giá nhất của một nữ tử là sự thẳng thắn.” 

 

Vậy mà giờ đây vẻ phong sương ấy lại trở thành công cụ quyến rũ, lấy lòng.

 

Tay ta bất giác siết chặt dây cương.

 

Trước mắt bỗng hiện lên bóng hình kiên cường dưới ánh trăng đêm qua, dây cương mài nát lòng bàn tay cũng không than vãn, ngã xuống đầy m.á.u vẫn gắng gượng tiếp tục.

 

Một người dùng kỹ thuật cưỡi ngựa để cầu sủng bằng sự giả tạo, một người đem từng vết thương khắc vào tận xương m.á.u tôi luyện bản thân.

 

Sự đối lập này khiến tim ta bất chợt chấn động.

 

Sau khi trở về doanh trại, ta sai thân binh đem thuốc trị thương đến, còn tiện tay bỏ thêm một đồng tiền đồng hộ thân mà binh sĩ biên ải thường đeo.

 

Thân binh tròn mắt: “Tướng quân không phải ghét nhất người khác chạm vào ngựa của ngài sao?”

 

Còn nghe thấy thân binh thì thầm với Quách phó tướng: 

 

“Tướng quân không nổi giận? Còn đưa thuốc trị thương nữa...”

 

6

 

Hôm nay, Tạ Dung hẹn ta đi săn thỏ.

 

Hình ảnh nàng giả vờ ngã ngựa hôm qua, tay áo giấu cây kim bạc, lại thoáng qua trong đầu ta.

 

Ban đầu ta không định đi, nhưng lời hẹn lại nhắc đến bãi cỏ nơi tuổi thơ, nơi khi xưa mẫu thân thường dạy bọn ta cưỡi ngựa.

 

Ta muốn xác nhận xem Tạ Dung có còn nhớ phẩm cách thẳng thắn mà mẫu thân từng dạy hay không.

 

Dù có chán ghét, cũng phải tự mình xác minh xem người ấy còn cứu vãn được không. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Giống như lúc trên chiến trường phát hiện phản tướng, luôn phải cho họ một cơ hội cuối cùng để biện hộ.

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

Cuối cùng, ta vẫn đến Tây Pha.

 

Nhưng Tạ Dung lại chậm trễ chưa đến. 

 

Nàng ta chưa bao giờ thất hẹn với ta, lần này đến muộn ngược lại càng đáng nghi.

 

“Ngài có muốn trở về doanh trại không?” 

 

Thân binh báo: “Tạ tiểu thư vừa đi đến chỗ Giang tiểu thư rồi ạ!”

 

Cây roi ngựa quất vào không trung làm tung lên bụi mù.

 

Bóng dáng đứa trẻ ăn mày bị nàng ta đẩy xuống sông khi xưa bỗng hiện lên trong đầu, đứa nhỏ ấy chỉ nhận nửa chiếc bánh của ta, Tạ Dung cũng đến muộn nửa canh giờ với nụ cười như bây giờ, nói là đang “ngắm mai” bên bờ sông. 

 

Lúc ta vớt đứa nhỏ lên, mép giày thêu của nàng ta còn vương bùn ướt khi đẩy người xuống nước.

 

Ta sải bước đến lều của Giang Trầm Bích. 

 

Vén rèm lên, giữa ánh sáng mờ tối, ta trông thấy ngón tay Tạ Dung đang ghì chặt bàn tay Giang Trầm Bích, nơi đó m.á.u thịt đã hỗn độn.

 

Dưới ống tay áo trắng muốt thấp thoáng ánh sáng lấp lánh từ hạt muối, mùi long diên hương mà Tam hoàng tử ban cho tràn ra từ chiếc khăn thêu uyên ương trong tay áo nàng ta, sặc đến mức khiến người ta buồn nôn.

 

Ta cảm thấy chán ghét, nhưng vì chút tình xưa thuở nhỏ nên không vạch trần.

 

“Việc gấp của Bộ Binh.” 

 

Ta ném lọ thuốc xuống, cổ tay mang giáp chạm vào tay áo nàng làm lộ ra sợi chỉ vàng, hoa văn thêu vàng từ Nội vụ phủ.

 

Lúc rời đi, trong lều truyền ra tiếng chén sứ vỡ tan.

 

7

 

Khi mảnh giấy hoa văn phủ kim tuyến của Tạ Dung dính sương sớm được đưa đến tay, ta đang lau sạch hạt cỏ dính trên yên ngựa của Truy Phong.

 

“Biểu ca, huynh nhất định phải nghe muội giải thích… Giang Trầm Bích lừa muội…” 

 

Nét chữ nhòe mực ở chỗ cẩu thả, trông như vết m.á.u khô chưa giặt sạch trên tay áo nàng ta hôm qua.

 

Ta nhận lời. 

 

Xem thử lần này nàng ta lại bịa được trò gì mới, giống như thẩm vấn gián điệp ở biên ải, luôn phải để đối phương nói hết lời dối trá mới rút d.a.o ra.

 

Khi ta bước vào thủy đình, hoa lê đang rơi rụng trên chiếc ghế đá trống.

 

Giang Trầm Bích ngồi một mình trước bàn cờ, tay cầm quân trắng, trông y hệt dáng mẫu thân ta khi xưa dạy ta phá cục “Thất Tinh Kiếp”.

 

“Đại tướng quân tới muộn rồi.” 

 

Nàng không ngẩng đầu, ngón tay kẹp viên cờ trắng gõ ra tiếng vang thanh nhẹ.

 

Ánh nắng chiếu lên hoa văn vảy vàng viền bàn cờ bằng gỗ đàn hương, đúng là loại bàn mẫu thân ta yêu thích nhất.

 

“Giang tiểu thư tính toán thật cao tay.” 

 

Ta đảo mắt nhìn quanh thủy đình vắng vẻ, gió chiều cuốn theo cánh hoa tàn lướt qua bậc đá.