Ta Khiến Tướng Quân Từ Hôn Với Thanh Mai

Chương 32



“Chưa bằng thủ đoạn của Tạ tiểu thư.” 

 

Khi nàng cúi người nhặt quân cờ, trâm ngọc trên tóc sượt qua giáp cổ tay của ta, mùi trầm thủy hòa với thuốc trị thương xộc vào mũi, phải rồi, vết muối hôm qua Tạ Dung để lại vẫn còn in trong lòng bàn tay nàng.

 

Nghe nói xe ngựa Từ gia đã tiến vào trường săn từ sớm, giờ phút này, trước án tam hoàng tử nhất định đang đặt chiếc cung Ba Tư mới do Bộ Binh dâng tặng.

 

Đột nhiên có tiếng cười sang sảng của tam hoàng tử vọng vào từ ngoài đình: 

 

“Dung nhi, thử chiếc cung Ba Tư này xem!”

 

Trâm san hô trên tóc Tạ Dung lấp lánh nước sơn vàng ngự chế, sao nàng ta cam lòng để Từ tiểu thư giành danh đầu?

 

Thì ra là thế.

 

Ta khẽ bật cười, tiểu hồ ly giở chiêu “vây Ngụy cứu Triệu” đây mà!

 

Thấy tay ta cầm quân hơi khựng lại, nàng liền nhanh tay đặt quân trắng vào vị trí “tam tam”, chính là thế cờ hiểm mẫu thân ta vẫn hay khởi đầu lúc sinh thời.

 

“Cũng biết chút ít?” 

 

Khi ta chặt đứt đại long của nàng, liếc thấy trong sách nàng mang theo kẹp một nửa tờ phổ kỳ dòng chữ “Giang thị Giang Trầm Bích kính chép năm Vĩnh Hòa thứ 24” đập thẳng vào mắt khiến lòng ta như bị thiêu đốt.

 

Bốn mươi chín trang chú giải, nàng lại sao chép hết không sót?

 

Tiếng gọi lanh lảnh của Tạ Dung cùng tiếng đổ ngã của bát sữa đá vọng lại, thì đúng lúc ấy nàng đặt quân đen lên huyệt yết hầu.

 

Ánh chiều xuyên qua mành ngọc biếc, soi rõ ánh giảo hoạt trong mắt nàng: 

 

“Năm ngoái tình cờ nhìn thấy thủ bút của phu nhân trong Tàng Kinh Các…”

 

Trang sách Lục thao lật phật trong gió, để lộ bản chép tay kẹp trong binh thư.

 

Nét chữ tinh xảo đến rợn người, cả những dấu chu sa phẩy phẩy đặc trưng khi mẫu thân ta chú thích cũng được mô phỏng y như đúc.

 

Ngay cả ván cờ tàn cuối đời của mẫu thân, nàng cũng lần ra được, phải lật tung bao nhiêu quyển cũ trong các tàng thư?

 

Những tiểu thư khuê các trong kinh thành chỉ biết dùng túi hương, âm nhạc mà quyến rũ, nào ai như nàng, nghiên cứu gia phả nhà chủ soái kỹ lưỡng như thăm dò doanh trại địch?

 

Khoan đã…

 

Nàng… chẳng lẽ từng dùng chiêu này với nam nhân khác?

 

Ý nghĩ đó như mũi tên độc cắm thẳng vào tim, khiến tay ta suýt làm rơi quân cờ.

 

Lố bịch thật.

 

Trần Dự ta tung hoành sa trường gần mười năm, sao có thể để tâm đến chuyện như vậy?

 

Ta bỗng muốn gỡ lại một ván.

 

“Quả là mưu kế đường hoàng.” 

 

Ta đột ngột nắm lấy tay nàng đang định đặt quân.

 

Lúc tiếng cười thân mật của Tạ Dung và tam hoàng tử lướt qua từ ngoài đình, ta giữ tay nàng đặt quân xuống bàn cờ.

 

Tay nàng mềm như lụa, truyền cảm giác mượt mà đến tận đầu ngón tay ta, lúc đó ta mới hiểu cái gọi là da thịt như ngọc là thế nào.

 

Ta thấy gò má nàng ửng đỏ, nở bung như hoa phù dung giữa tuyết trắng, giống như đổ chu sa lên nền tuyết.

 

Lông mi nàng run lên rối loạn, muốn rút tay lại mà không dám dùng lực, trông chẳng khác gì tân binh ôm thuốc nổ lần đầu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Ta đột nhiên miệng đắng lưỡi khô. Thật đúng là ma đưa lối quỷ dẫn đường.

 

Ta cố tình dùng vết chai mỏng trên ngón tay xoa nhẹ lòng bàn tay nàng đang khô ấm kết vảy,  giây phút nàng nín thở, xương cổ nhỏ nhắn nơi cổ họng chuyển động lên xuống.

 

Hôm trước bụi cát trên trường ngựa che khuất tầm mắt, giờ nhìn kỹ theo nhịp run của lông mi, lại giống những vì sao trên cờ chiến.

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

Đôi mắt ấy vốn luôn giấu đầy tính toán, giờ ánh nước long lanh, phản chiếu rõ ràng hình ảnh con ngươi ta giãn to bất ngờ…

 

Trên chiến trường, dù đ.a.o kiếm sắc bén, vẫn có cách hóa giải.

 

Duy chỉ có sắc đỏ ửng bên má nàng vô tình nhiễm phải kia, ta hoàn toàn không thể phòng bị.

 

Trước khi rời đi, nàng bất ngờ ngẩng mi, ánh nhìn khóa chặt lấy yết hầu đang chuyển động của ta.

 

Đôi mắt mời gọi cùng lời mời ngắm sao rực sáng đến đáng sợ.

 

Tiểu hồ ly thật giảo quyệt, đến cả sơ hở khi m.á.u ta sôi trào cũng nhìn thấu.

 

Ta nhìn hoa văn mây trên tay áo nàng bị thuốc trị thương nhuộm vàng, lại nhớ đến bãi cỏ nhuốm m.á.u đêm ấy nơi trường ngựa.

 

“Giang tiểu thư đã mời, sao ta dám không theo?”

 

8

 

Trên đường tới đài ngắm sao, Tạ Dung chặn ta lại. 

 

Nàng ta như mũi tên tẩm độc cắm giữa bậc đá, ánh lệ dưới trăng lạnh lẽo như toan tính băng giá.

 

“Biểu ca!” 

 

Nàng ta lao tới níu lấy tay áo ta, tua rua vàng trên bộ kim bộ d.a.o vướng vào đường chỉ giáp da: 

 

"Giang Trầm Bích toàn là giả dối! Nàng ta chỉ nhắm đến quyền thế Trần gia! Huynh có biết hôm nay là nàng cố ý đưa muội đến gặp tam hoàng tử không?”

 

“Tạ ơn tiểu thư đã nhắc.”

 

“Huynh biết rõ là kế, chẳng phải vẫn đi đó sao?”

 

Tiếng nói vừa dứt, lòng ta như bị búa giáng mạnh.

 

Trần Dự ta há chẳng phải cũng cam tâm sa vào ván cờ ấy?

 

Nhận thức này như lưỡi d.a.o sắc cứa sâu vào phòng tuyến trong tim. 

 

Để dứt bỏ tận gốc nguồn phiền não vô cớ ấy, ta quyết vạch trần lớp mặt nạ dịu dàng, đánh thẳng vào trung tâm.

 

Trên đài ngắm sao, pháo hoa xé toạc màn đêm, rực một vệt đỏ chói lòa.

 

Ta cố ý mài lời thành mũi lao: 

 

“Giang tiểu thư tính toán như vậy, thật giống với thủ đoạn xoay mây lật mưa của phụ thân tiểu thư nơi triều đình.”

 

Sao sáng trong mắt nàng bỗng đông cứng lại, nốt ruồi chu sa nơi dái tai đỏ lên như vết thương mới bị tên bắn, phản ứng ấy khiến cổ họng ta nghẹn lại, còn khô rát hơn cả cát gió Bắc Mạc.

 

Bên hướng đông nam, đóa pháo đầu tiên bùng nổ!

 

Khi ánh lửa đỏ như m.á.u rạch toạc màn đêm, nàng theo bản năng lùi nửa bước, lưng va mạnh vào lan can lạnh buốt.

 

“Cẩn thận!”