Tay ta nhanh hơn cả suy nghĩ, kịp vòng qua eo nàng, cảm nhận cơ thể nàng căng cứng qua lớp vải.
Ánh trăng hòa với tia sáng từ pháo hoa vẩy lên khuôn mặt nàng, đôi môi ướt ánh như bánh táo mật ong, run rẩy theo nhịp thở, giống trái cấm hấp dẫn nhất mà thương nhân Hồ ngoài biên mang tới.
Một ý nghĩ như lửa cháy lan đồng cỏ, thiêu trụi lý trí ta: Muốn cắn mạnh một cái, xem trong sắc đỏ ấy có ẩn độc mật g.i.ế.t người không tiếng động hay không.
Ý nghĩ vừa trỗi dậy, tim ta như bị búa nện mạnh!
Trần Dự! Ngươi chinh chiến bao năm, lòng dạ sắt đá, sao giờ lại bị sắc đẹp làm loạn trận thế?!
Nàng ngẩng đầu chỉ về sao Tử Vi:
“Tử Vi phía tây nam… Tướng quân bảo giống trận móc câu, ta lại thấy nó giống thế ‘nhạn hành’ trong Binh pháp Tôn Tử.”
Gió đêm lướt qua tóc nàng, vài sợi lòa xòa khẽ phất qua giáp cổ tay của ta, mang theo hương thơm ấm áp chẳng rõ tên.
Ta không kìm được mà giơ tay, ngón tay vuốt nhẹ sợi tóc ngỗ ngược về sau tai nàng, mềm mượt hơn cả lụa Hàng Châu hảo hạng.
Nàng khựng lại ngay, hơi thở như ngưng lại. Ta nhìn rõ từng hạt sáng vỡ vụn bám trên lông mi nàng dưới ánh sao.
Dáng vẻ cố giữ bình tĩnh ấy, còn mê hoặc hơn bất kỳ vẻ yểu điệu nào.
Ta quay mặt đi, n.g.ự.c như trống trận dồn dập.
Một là vì giận bản thân chưa từng thất thố như thế, hai là cơn giận dữ dâng trào, vì sao nàng có thể ung dung, thong dong như vậy?
Nếu đứng đây là một nam nhân khác, liệu sợi tóc bên má nàng kia… cũng sẽ được nâng niu như thế?
“Giang tiểu thư bước từng bước đều có tính toán.”
Lời thú nhận chua chát như mũi tên rời dây, mang theo sát khí nơi chiến trường:
"Trần mỗ… suýt chút nữa không đỡ nổi.”
9
Mấy ngày sau đó, tiểu hồ ly kia không rõ là bị câu “không đỡ nổi” của ta dọa sợ, hay là đang bày trò “lùi để tiến” cao tay hơn.
Tóm lại, nàng không còn xuất hiện lượn lờ trước mắt ta nữa.
Còn ta thì như bị nhện độc vùng biên ải cắn trúng, cả người bứt rứt khó chịu.
Trước tiên là khi đi săn hươu cùng Quách phó tướng.
Con thú kia rõ ràng đã bị ta ép vào đường cùng, mũi tên đã lên dây, chỉ chờ xuyên qua cổ họng nó.
Thế mà đúng lúc ấy, trong khoảnh khắc như tia chớp lóe lên, trước mắt ta lại hiện ra bờ môi nàng khẽ run trong ánh pháo hoa hôm đó, cứ như bị tên lạc sượt qua đầu ngón tay.
Dây cung run nhẹ, mũi tên sượt qua tai con hươu rồi ghim vào thân cây, làm con thú hoảng sợ bỏ chạy.
“Đại tướng quân?”
Quách phó tướng thúc ngựa lại gần, râu quai nón còn vương cọng cỏ, tròn mắt ngạc nhiên.
“Tay ngài... không phải là bị trật từ mấy hôm trước chứ?”
Giọng hắn vang to, làm bầy chim rừng hoảng hốt bay tán loạn.
Ta cảm thấy nghẹn họng, chỉ rít ra hai chữ:
“Gió lớn.”
Gió? Lá cây trong rừng chẳng hề lay động.
Tệ hơn là, khi được lệnh theo ngự giá, đang lúc tấu trình trước thánh thượng, ngài hỏi về bố phòng Bắc cương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lẽ ra đầu óc ta phải tỉnh táo mạch lạc, vậy mà không hiểu sao lại chợt hiện lên hình ảnh đêm đó, nàng chạm tay lên đĩa đồng trên đài ngắm sao, ngón tay trắng muốt có vết chai mỏng manh.
Long diên hương trên long án xộc nức nhưng cũng chẳng át nổi hương trầm thủy ẩn hiện trong ký ức, mùi hương từ mái tóc nàng lướt qua ta hôm đó.
Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối
“Trẫm hỏi ngươi, Trần ái khanh?”
Giọng bệ hạ vang lên qua làn khói hương, mang theo chút dò xét khó nhận ra.
Ta bừng tỉnh, mồ hôi lạnh toát sau lưng, lập tức quỳ gối:
“Thần thất lễ! Ba ải phương Bắc, thần cho rằng nên tăng viện...”
Những lời sau gần như tuôn ra theo bản năng của bao năm lăn lộn nơi quân vụ, từng câu nặng ngàn cân.
Khi đứng dậy, khóe mắt ta thoáng thấy khóe môi Tam hoàng tử nhếch lên một nụ cười đầy ẩn ý.
Chậc.
Ta siết chặt chuôi đ.a.o bên hông, mép kim loại lạnh buốt cấn vào lòng bàn tay.
Cảm giác này còn tệ hơn cả bị bao vây nơi sa trường.
Ngàn quân vạn mã ta còn có thể c.h.é.m mở một con đường m.á.u.
Nhưng cái dây leo không hình không tiếng, mang theo mùi trầm thủy và khói pháo kia, ta không biết phải chặt đứt từ đâu mới đúng!
10
Cơn bực dọc còn chưa nguôi, thì chiến báo khẩn cấp từ Bắc cương đã như tiếng sét giáng xuống đường về từ trường săn du xuân.
“Bắc Địch ba vạn quân, liên tục phá ba thành!”
Giọng Bộ binh thượng thư run nhẹ, dâng chiến báo thấm m.á.u lên long án.
Hoàng đế ngồi trên ngai, mặt không cảm xúc, ánh mắt sắc như ưng quét qua hàng tướng dưới bậc, cuối cùng dừng lại ở ta.
“Trần khanh.”
Giọng không rõ vui buồn, nhưng nặng tựa nghìn cân.
“Thần có mặt!”
Ta quỳ một gối, tiếng giáp trụ va vào gạch vàng trong ngự thư phòng tĩnh lặng nghe đặc biệt chói tai.
Mọi suy nghĩ mơ hồ, mọi bực dọc vô cớ, trong cú quỳ đó đều bị nghiền nát sạch sẽ.
Sát khí lạnh lẽo dâng lên từ tứ chi bách hải, trong khoảnh khắc quét sạch mùi trầm thủy đáng ghét kia, đây mới là thế giới của ta: m.á.u và lửa, sống và c.h.ế.t, không dung thứ cho chút yếu đuối mang màu tình ái.
Lĩnh chỉ tạ ơn, ta bước ra khỏi cung.
Trời tối mịt, mưa lất phất rơi trên tường đỏ son.
Quản gia già dắt ngựa đến, thấp giọng nói:
“Tướng quân, phủ đã chuẩn bị theo lề cũ rồi.”
Lề cũ, giáp nhẹ ngựa nhanh, một cây trường thương, vài gói thuốc trị thương.
Không thừa gì.
Sống không mang theo, c.h.ế.t cũng để lại sạch sẽ.
Ta tung người lên ngựa, Truy Phong bồn chồn cào móng.