Ta Khiến Tướng Quân Từ Hôn Với Thanh Mai

Chương 34



Ánh mắt ta, chẳng hiểu sao lại lướt về con phố dài từ cổng cung dẫn đến phủ thừa tướng.

 

Tiểu hồ ly nhỏ… giờ đang làm gì?

 

Còn đang tra cứu binh thư dưới đèn, hay… nghe được chiến báo rồi cũng như bao tiểu thư khác, hoảng loạn mất vía?

 

Ý nghĩ đó vừa nảy ra đã bị ta bóp c.h.ế.t tức khắc. Nực cười! Với bản lĩnh của nàng, sao có thể hoảng sợ? Chỉ sợ lại đang tính toán gì đó!

 

Ta phi ngựa lên thành lâu, không phải để ngắm cảnh.

 

Chỉ là thói quen trước mỗi lần xuất chinh, luôn muốn nhìn lại lần cuối thành trì đã đổ m.á.u bảo vệ.

 

Hoàng hôn buông xuống, vạn nhà lên đèn như sao rơi đầy đất.

 

Đầu ngón tay vô thức gõ lên gạch tường lạnh buốt, vang lên tiếng “cốc cốc” trầm đục.

 

Bên hông trống rỗng, chiếc bùa bình an cũ kỹ ta luôn mang theo, đêm qua đã ném đi.

 

Tiếng bước chân vang lên sau lưng, nhẹ và vững.

 

Không cần quay đầu, hương trầm thủy đặc trưng, pha lẫn chút mùi thuốc mơ hồ ấy đã như kim châm xuyên qua màn đêm, đ.â.m thẳng vào giác quan ta.

 

Quả nhiên là nàng.

 

Không khóc lóc như những cô nương tầm thường, không làm bộ lo lắng, chỉ lặng lẽ đứng cách ta vài bước, như một buổi gặp mặt bình thường.

 

“Thật tao nhã, tướng quân.” 

 

Giọng nàng xuyên qua gió đêm, không lộ cảm xúc.

 

Ta xoay người, áo choàng đen bị gió cuốn bay. 

 

Ánh nhìn đầu tiên liền thấy quầng thâm dưới mắt nàng nổi bật giữa ánh hoàng hôn mờ mịt.

 

Thức trắng? Vì cái gì?

 

Câu hỏi ấy như móc câu, kéo tim ta nhói lên.

 

Nàng đưa cho ta một vật bọc trong giấy dầu, là túi hương thêu tuyết liên.

 

Mũi thêu vụng về, vài vết đỏ mờ… là m.á.u ư?

 

Ánh mắt ta dừng chặt ở đầu ngón tay nàng rũ xuống. Nhờ ánh đèn mờ trên thành lâu, ta mơ hồ thấy vài vết kim chưa lành.

 

“Tuyết liên sinh ra giữa giá rét, càng lạnh càng rực rỡ, như ngài bảo vệ ngọn đèn vạn nhà này vậy.”

 

Lời nói thật hay, như đã luyện sẵn.

 

Nhưng khi túi hương rơi vào tay, khoảnh khắc đầu ngón tay chạm nhau, cảm nhận không chỉ là làn da lạnh nhè nhẹ của nàng, mà còn là mùi thuốc thanh mát từ trong túi hương: đinh hương, bạc hà, long não… là thuốc phòng dịch trong quân doanh?!

 

Nàng đến cả thứ này cũng hiểu?

 

Đây không thể là hành động tùy hứng! 

 

Vì thứ này, nàng đã tra bao nhiêu? Thức bao lâu?

 

Nàng nói: “Luôn nên có người để tướng quân biết, sống sót trở về là điều xứng đáng.”

 

Một câu ấy như lò lửa đỏ rực ấn lên tim ta!

 

Xứng? Mạng của Trần Dự ta giữa núi xác biển m.á.u chẳng qua chỉ là một quân cờ có thể bỏ bất cứ lúc nào!

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

Họ dùng con số trong chiến báo để đo giá trị của ta, dùng mức thưởng để tính công lao ta.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Chưa từng có ai hỏi: Thương tích này… còn đủ sức chống đỡ đến ngày khải hoàn tiếp theo không?

 

Nhưng khi nhìn đôi mắt đỏ hoe, ánh nhìn quan tâm của nàng, nhìn ngón tay rướm m.á.u, nghe lời ngu ngốc ấy…

 

Cơn nóng lạ lẫm ấy lại dâng lên trong n.g.ự.c, còn nóng hơn khói lửa Bắc Địch, còn… khiến người ta luống cuống hơn.

 

Ta siết lấy cổ tay nàng, lực mạnh ngoài dự tính.

 

Những vết kim kia ngay dưới ngón tay ta, rõ ràng như roi quất.

 

Thật muốn nhốt đôi tay không biết sống c.h.ế.t này lại!

 

Cái gì mà xứng đáng? 

 

Nàng có biết chiến trường là nơi nào không?! Muốn đợi ta?

 

Có biết chờ một người, có thể chờ về chỉ là một thanh kiếm gãy nhuộm m.á.u và một tờ cáo phó lạnh ngắt không?!

 

Những câu hỏi gần như bật ra khỏi miệng…

 

“Đại tướng quân! Quách phó tướng mời ngài đến phủ bàn việc lương thảo!” 

 

Giọng truyền lệnh như gáo nước lạnh dội từ đầu xuống.

 

Mọi cảm xúc cuộn trào bị ép trở lại đáy vực.

 

Ta buông tay ra, cuối cùng chỉ là trịnh trọng nhét túi hương còn vương nhiệt độ cơ thể và m.á.u của nàng vào trong giáp trước n.g.ự.c.

 

Kim loại lạnh lẽo cấn lòng bàn tay, nhưng không đè nổi trái tim đang đảo lộn trong lồng n.g.ự.c.

 

“Giang Trầm Bích.” 

 

Lần đầu tiên ta gọi thẳng tên nàng. 

 

Giọng nói xuyên qua gió đêm đang nổi lên, mang theo sự quyết liệt như đặt cược tất cả.

 

“Nếu ta khải hoàn… ta có lời muốn nói với nàng.”

 

Xoay người bước vào bóng tối dưới thành, không ngoảnh đầu.

 

Túi hương trước n.g.ự.c như dấu ấn bỏng rát, cũng như một tấm kính hộ tâm kiên cố nhất.

 

Trận chiến này, không chỉ phải thắng, mà còn phải thắng đến mức cả Bắc cương phải ghi nhớ cái tên Trần Dự!

 

Sau đó, ta sẽ quay về hỏi tiểu hồ ly gan to tày trời, đã khuấy đảo lòng ta này…

 

Một ngọn đèn chờ người, nàng thật sự gánh nổi sức nặng đó không?

 

11

 

Âm thanh trầm đục của mũi tên xé rách da thịt vang lên còn rõ ràng hơn cả tiếng gào rú của đám kỵ binh Bắc Địch. 

 

N.g.ự.c trái như bị thanh sắt nung đỏ xuyên thẳng qua, nhưng ngay khoảnh khắc trái tim sắp bị đ.â.m thủng, một lực cản cứng rắn đến khó tin bất ngờ chặn đứng đầu tên!

 

Cơn đau như núi lửa phun trào ập tới, mỗi lần hít thở đều mang theo vị tanh của m.á.u và sự xé rách đau đớn của lá phổi. 

 

Ý thức của ta rơi thẳng như diều đứt dây, tầm nhìn hóa thành một mảng đỏ như m.á.u.

 

“Tướng quân!” 

 

Tiếng hét của Quách phó tướng vang lên như xuyên qua một tầng băng dày.

 

Ai đó đang dùng lực giữ chặt vết thương đang phun m.á.u của ta.