M.á.u nóng rực thấm qua từng lớp giáp, ngấm vào tầng trong cùng ngay vị trí sát tim ta, nơi đó giấu một vật cứng được bọc bởi lớp gấm mềm.
Chính vật cứng ấy, vào khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, đã khiến mũi tên độc lệch đi nửa tấc!
Là túi hương.
Ý nghĩ ấy như dòng điện yếu ớt, xé toang một khe nhỏ giữa cơn mê sắp c.h.ế.t.
Ta gần như dốc cạn sức lực còn sót lại, ngón tay co giật xuyên qua lớp giáp lạnh ngắt và vải áo nhuộm m.á.u, ấn chặt lên vị trí đã cứu ta một mạng.
Rõ ràng có thể cảm nhận được hình dáng vật cứng ấy, là một đồng tiền cổ?!
“Tiểu… tiểu hồ ly…”
Ta theo bản năng nhếch môi cười lạnh nhưng chỉ ho ra một ngụm m.á.u nóng hổi.
Trước khi bóng tối nuốt trọn ý thức, một ý nghĩ cuối cùng, mang theo mùi m.á.u tanh và cảm giác châm biếm vang lên: Đồng tiền bình an ấy, cái mà ta từng tiện tay đưa đi không mấy để tâm, lại bị nàng lén nhét ngược vào tim ta… trở thành bùa hộ mệnh?
Bóng tối.
Một khoảng tối vô biên và lạnh lẽo, như bị ném vào vực sâu băng giá.
Lâu lâu, những mảnh ký ức kỳ lạ lại đ.â.m xuyên qua cơn hỗn loạn: Dải lụa vàng mẫu thân buộc bên hông phụ thân đã bị m.á.u nhuộm không rõ màu gốc; cây trâm san hô chói mắt trên tóc Tạ Dung; nụ cười đầy mỉa mai của tam hoàng tử…
Những hình ảnh hỗn loạn xoay vần trước mắt ta: Đôi mắt nàng đỏ hoe trên lầu thành, những vết thương trong lòng bàn tay , câu nói “sống sót trở về là đáng giá”… và cả vết thương đỏ nơi đầu ngón nàng do kim đ.â.m trúng.
Cảnh cuối cùng trong cơn mê như đèn kéo quân ấy, lại là bóng lưng nàng cẩn thận nhét đồng tiền vào lớp bông trong túi hương!
“Giang… Trầm Bích…”
Giữa vực thẳm vô thức, ta dùng hết sức để níu lấy cái tên ấy như kẻ c.h.ế.t đuối cố ôm lấy khúc gỗ nổi.
Túi hương nằm sát bên tim, trở thành tọa độ duy nhất nối ta với cõi tối tăm băng giá ấy.
Ta không cảm nhận được hình dáng của nó, nhưng lại cảm nhận được một tia ấm áp nhỏ nhoi mà kiên cường như tàn tro chưa tắt trong đêm đông, cố níu giữ linh hồn ta đang chìm dần.
Ta lờ mờ cảm thấy đại phu đang cẩn thận cắt bỏ lớp áo lót dính m.á.u khô và mủ mảnh.
Khi túi hương đã bị m.á.u thấm ướt, mép còn móp méo do bị đầu tên đ.â.m vào được bóc ra, lộ ra dưới nó là một đồng tiền cổ áp sát da tim ta.
Chất đồng vàng ánh kim, dính đầy m.á.u đen sẫm, trên viền có một vết lõm và vết xước mới tinh, âm thầm kể lại cách nó đối mặt với tử thần, hoàn thành một nhiệm vụ bảo vệ không tưởng.
“Lão thiên gia…”
Ánh mắt già nua của đại phu trợn to, giọng run run:
"Chính là cái này… đã chặn mũi tên! Chệch nửa đốt ngón tay nữa thôi… thì có Hoa Đà tái thế cũng đành bó tay!”
12
Ánh sáng chói mắt khiến mí mắt ta đau rát.
Đau.
Toàn thân như bị đá tảng cán qua, vết thương ở n.g.ự.c trái như bị lửa thiêu đi thiêu lại.
Cổ họng khô khốc như nuốt phải đá sỏi, mỗi lần nuốt đều đau như bị xé rách.
“Nước…”
Giọng ta khàn khàn đến nỗi chính ta cũng không nhận ra.
“Tướng quân! Ngài tỉnh rồi?!”
Khuôn mặt đầy râu ria, bụi đất và m.á.u của Quách phó tướng đột ngột nhào tới, đôi mắt to tròn tức thì ngấn lệ:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Mau! Nước! Tướng quân tỉnh rồi!”
Nước ấm trôi qua cổ họng, ý thức ta mới dần hồi phục.
Chiến cuộc?
Ta vùng vẫy muốn ngồi dậy nhưng bị cơn đau dữ dội và bàn tay to của Quách phó tướng ép chặt xuống giường gỗ cứng.
Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối
“Đừng động! Vết thương mới vừa cầm m.á.u!”
Quách phó tướng hoảng hốt gào lên:
"Ngài đã hôn mê hai mươi ba ngày! Đám cẩu tặc Bắc Địch lại nhân cơ hội tràn tới, bị huynh đệ chúng ta đánh bật trở lại rồi! Giờ đang giằng co!”
Hai mươi ba ngày?!
Tim ta thắt lại. Lâu vậy… Kinh thành… nàng…
Túi hương!
Ta giật tay đưa lên n.g.ự.c.
Động tác kéo theo cơn đau khiến mắt ta tối sầm, mồ hôi lạnh ướt đẫm lớp áo lót.
Ngón tay chạm vào không phải là giáp sắt lạnh ngắt, mà là lớp băng vải thô ráp.
Ta thô bạo kéo lớp băng ra.
“Tướng quân đừng động! Ở đây!”
Bàn tay to thô ráp của Quách phó tướng vội ấn c.h.ặ.t t.a.y ta đang rớm m.á.u, tay kia đã nhanh chóng móc ra một vật từ túi da đeo sát người, chính là túi hương kia, thứ đã bị m.á.u nhuộm đỏ, mép hơi móp méo!
Hắn đã sớm giữ kỹ vật cứu mạng này bên người, chỉ chờ ta tỉnh lại.
Quách phó tướng cẩn thận đặt túi hương vào lòng bàn tay ta.
Cảm giác vật cứng nặng nề bên trong xuyên qua lớp gấm thấm m.á.u truyền tới.
Đầu ngón tay ta không tự chủ mà run rẩy, miết lấy vết lõm mới toanh trên đồng tiền cổ.
Dưới lớp kim loại lạnh giá, dường như vẫn còn lưu lại lực va đập dữ dội khi mũi tên đ.â.m tới, cùng với… nhiệt độ đầu ngón tay nàng lúc khâu nó vào túi hương, và cả đau đớn khi bị kim đ.â.m trúng.
Đồng tiền bình an mà ta từng cho là bình thường ấy, giờ đây nặng tựa ngàn cân.
“Đem… bản đồ lại…”
Ta thở dốc, giọng yếu ớt nhưng đầy quyết liệt:
"Bố trí… binh lực… của Bắc Địch…”
“Tướng quân! Vết thương của ngài…”
“Bản đồ!”
Ta gầm lên, ánh mắt sắc như lưỡi d.a.o nhuộm m.á.u quét qua Quách phó tướng và vị đại phu vừa bước vào.
Ánh mắt ấy rõ ràng viết rằng: Ai dám cản ta, ta c.h.é.m kẻ đó!
Ta vịn mép giường, mồ hôi lạnh theo xương hàm cứng cáp nhỏ xuống, ánh mắt vẫn dán chặt lên tấm bản đồ da dê vừa được thuộc hạ vội vàng trải ra.
Hôn mê hai mươi ba ngày?
Thời gian ta đã lãng phí… phải dùng m.á.u của đám Bắc Địch mà trả lại gấp đôi!