Ta Khiến Tướng Quân Từ Hôn Với Thanh Mai

Chương 36



13

 

Gió ở khe núi Lạc Ưng thổi rát như d.a.o, cuốn theo hạt tuyết quất thẳng vào mặt ta.

 

Ta quỳ một gối sau khối đá lạnh lẽo trên sườn núi, chiếc áo choàng đen phủ lên vết thương ở n.g.ự.c trái được cố định tạm bợ bằng từng lớp vải thô và mảnh giáp sắt.

 

Mỗi một hơi thở đều như có lưỡi d.a.o cắm sâu vào lồng n.g.ự.c, nhắc ta rằng thân thể này đã tiến gần tới bờ vực sụp đổ đến mức nào. 

 

Nhưng ta không thể gục ngã!

 

“Tướng quân… người nên quay về đại doanh thôi…” 

 

 Quách phó tướng nhìn sắc mặt trắng bệch như giấy của ta và mồ hôi lạnh đang không ngừng rịn ra nơi thái dương, giọng run rẩy nói.

 

Ta không quay đầu lại, ánh mắt sắc bén như ưng xuyên qua gió tuyết, khóa chặt đội kỵ binh Bắc Địch đang ùn ùn kéo vào khe núi như bầy kiến.

 

“Im miệng.” 

 

Giọng ta khàn khàn, nhưng nặng tựa ngàn cân. 

 

“Cung nỏ… chuẩn bị!”

 

Ta từ từ nâng tay phải lên. Chỉ một động tác đơn giản ấy thôi, cũng khiến vết thương đau đến mức trước mắt ta tối sầm.

 

“Bắn!” 

 

Cánh tay vừa vung xuống, cơn đau xé tim gan suýt khiến ta ngất đi. 

 

Nhưng ta nghiến chặt răng, toàn thân căng cứng như một cây cung kéo đến tận cùng!

 

Hai bên vách núi, hàng loạt hỏa tiễn như mưa sao giận dữ, rít gào lao xuống cái bẫy tử thần phía dưới!

 

Tiếng nổ long trời, lửa bốc cao tận trời xanh! 

 

Tiếng hét thảm của quân Bắc Địch, tiếng hí gào của chiến mã đều bị tiếng nổ nuốt trọn.

 

“Thành công rồi! Tướng quân! Thành công rồi!” 

 

Quách phó tướng reo lên điên cuồng.

 

Cơ thể ta lảo đảo, một ngụm m.á.u tươi phun ra nhuộm đỏ cả tuyết trắng trước mặt, đỏ rực như đóa mai giữa băng giá.

 

Ta dùng mu bàn tay quệt mạnh vệt m.á.u nơi khóe miệng, ánh mắt xuyên qua khe núi đang bốc cháy, nhìn về hướng đông nam, nơi ấy là kinh thành.

 

“Vẫn… chưa xong…” 

 

Ta thở hổn hển, giọng đứt quãng nhưng bừng bừng như ngọn lửa cháy lan đồng cỏ. 

 

“Truyền lệnh… quân phục kích hai cánh… đánh lên! Không… để sót một tên nào!”

 

Giữa gió tuyết, bóng dáng ta nhuộm m.á.u như một mũi giáo thần chiến cắm chặt nơi vách đá.

 

Sống tiếp! Phải thắng trận này!

 

Không phải vì cái thứ công danh c.h.ế.t tiệt nào cả mà là để quay về, đích thân nói với nàng rằng:

 

Cái xứng đáng nàng đã nói… Trần Dự ta… gánh nổi!

 

14

 

Mùi cháy khét nơi khe Lạc Ưng bị gió lạnh cuốn đi, chiến trường chỉ còn lại im lặng c.h.ế.t chóc và vài đốm lửa lẻ loi.

 

Lá cờ vua của Bắc Địch bị dẫm nát dưới bùn, báo hiệu kết thúc của trận huyết chiến này.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Khi ta được thân binh dùng cáng khiêng về đại doanh, ý thức đã mơ hồ.

 

Mất m.á.u quá nhiều cộng với việc ép buộc thân thể gượng chiến khiến ngay cả thân xác rèn bằng thép của ta cũng đi đến giới hạn.

 

Quân y luống cuống xử lý lại vết thương rách toạc của ta, đau đớn đến mức lại khiến ta giữ được chút tỉnh táo sau cùng.

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

“Tướng quân! Đại thắng rồi! Diệt sạch ba vạn quân địch! Bắt sống vô số!” 

 

Giọng truyền lệnh binh run lên vì kích động, như sắp bật khóc.

 

Ta nhắm mắt lại đầy mệt mỏi, chỉ khẽ “Ừ” một tiếng như lẽ dĩ nhiên.

 

Ta gắng gượng nâng cánh tay còn cử động được, đầu ngón tay run rẩy chạm lên vết bẩn nâu sẫm mãi chẳng rửa sạch nổi nơi túi hương.

 

“Kinh thành…” 

 

Môi ta mấp máy, giọng yếu đến gần như không nghe thấy.

 

Phó tướng Quách lập tức ghé sát lại: 

 

“Đại nhân muốn nói gì ạ?”

 

“Có… tin không?” 

 

Ta hỏi thật khó khăn. Không hỏi quân báo, cũng chẳng hỏi triều đình… mà chỉ hỏi một chữ duy nhất: “Tin”.

 

Phó tướng sững người trong chốc lát, rồi chợt hiểu ra, hốc mắt càng đỏ hơn:

 

“Có! Có! Giang tiểu thư… Giang tiểu thư…”

 

Hắn nhớ lại tiểu đồng Giang gia, người gầy gò, bụi bặm vì đi đường xa, hai mắt thâm quầng vì thiếu ngủ, đứng trong gió tuyết trước dịch trạm chờ không biết bao nhiêu ngày chỉ để đưa một bức thư.

 

“Thư đây… mạt tướng đi lấy ngay!”

 

Ta không nói thêm, chỉ có bàn tay đang đè lên n.g.ự.c, các đốt ngón tay vì siết chặt mà trở nên trắng bệch.

 

Trong thư chỉ có một câu.

 

"Đèn còn sáng chăng? Tuyết liên… đã chịu nổi gió cát?"

 

Chính bức thư ấy trở thành chút hơi ấm cuối cùng giúp ta vượt qua cơn đau thấu xương.

 

Sắp rồi… sắp được quay về rồi…

 

15

 

Giáp vai bằng huyền thiết đè lên vết sẹo do tên b.ắ.n vừa mới lành, mỗi cú vó ngựa giẫm lên phiến đá xanh trên phố Chu Tước đều khiến nơi đó đau nhói âm ỉ.

 

Tiếng hoan hô của bách tính cuồn cuộn như sóng trào, lụa màu phất qua bộ giáp băng lạnh, nhưng không sưởi nổi chút ấm nào trong lòng ta.

 

Ánh mắt ta như chim ưng quét qua những tòa lầu son hai bên đường, lướt qua từng khuôn mặt mỉm cười mơ hồ, cuối cùng ghim chặt vào khung cửa sổ quen thuộc của Túy Hương Lâu.

 

Rèm lụa nhẹ lay, trong khe hở lướt qua một bóng dáng màu phấn nhạt.

 

Là nàng!

 

Thanh nhã như đã gột rửa sạch mọi màu sắc, hoàn toàn khác với vẻ rực rỡ đỏ son hôm từ biệt nơi lầu thành.

 

Tim ta khẽ thắt lại, vết sẹo trên n.g.ự.c cũng như bừng cháy. Suýt nữa đã kéo cương để xoay hướng Truy Phong.

 

Nhưng đúng khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, đôi mắt trong trẻo ấy như cánh bướm kinh sợ, chợt ẩn mình sau bóng rèm rồi biến mất không dấu vết.