Ta Khiến Tướng Quân Từ Hôn Với Thanh Mai

Chương 37



Nhìn lại, rèm đã buông xuống, trống không như chưa từng có ai nơi đó.

 

Tựa như bị dội cả chậu nước lạnh từ đầu đến chân… nàng… không muốn gặp ta?

 

Truy Phong bất an dậm móng liên tục, tiếng vó ngựa vang lên lanh lảnh chói tai.

 

“Tướng quân?” 

 

Phó tướng cất tiếng nghi hoặc.

 

Cằm ta siết chặt, buộc bản thân dứt ánh mắt khỏi khung cửa ấy, thúc ngựa tiến lên.

 

Kim điện uy nghiêm, hoàng thượng ban thưởng, bá quan chúc mừng, tất cả như phủ một lớp sương mù dày đặc.

 

Ta quỳ tạ ơn theo khuôn phép, miệng đọc những lời rập khuôn nhàm chán, nhưng lòng đã sớm bay khỏi lồng son lộng lẫy này, hết lần này đến lần khác quay về con phố náo nhiệt khi nãy, quay về cánh cửa sổ trống không ở Túy Hương Lâu kia.

 

“Trần tướng quân?” 

 

Giọng của Lễ bộ Thị lang mang theo dò xét.

 

Ta giật mình hoàn hồn, bắt gặp ánh mắt sắc bén trên long tọa đang liếc qua, áp lực như xuyên thấu tâm can.

 

Một lớp mồ hôi lạnh thấm ướt lưng áo, ta vội cúi đầu đáp:

 

“Thần có mặt.”

 

Ổn định tinh thần, ta ngồi thẳng lưng, giam tất cả nỗi bồn chồn lẫn rối loạn dưới vẻ mặt bình tĩnh như thể chưa từng có phút lơ đễnh nào.

 

Lễ nghi dài lê thê cuối cùng cũng kết thúc.

 

Bước ra khỏi hoàng cung, ánh tà dương chói lòa.

 

Gần như thô bạo giật lấy dây cương từ tay thị vệ, ta phi thân lên lưng Truy Phong, động tác quá nhanh kéo căng vết thương, đau thấu ruột gan, nhưng chẳng thể làm ta chậm lại.

 

“Tướng quân! Ngài…!” 

 

Tiếng gọi hốt hoảng bị bỏ lại giữa gió.

 

Truy Phong tung vó bốn chân, tựa một mũi tên đen rời dây cung, xuyên qua đám đông chưa tan, phóng thẳng về phía Giang phủ.

 

Gió gào bên tai, cảnh phố mờ mịt trôi ngược, trong n.g.ự.c chỉ còn một ý niệm dồn dập:

 

Tại sao không ra gặp? Tại sao lại tránh ta?

 

Nỗi bất an từng bị đè nén, giờ bị gió mạnh hun đốt, bùng lên thiêu cháy tâm can.

 

Cánh cổng đỏ của Giang phủ đóng chặt.

 

Khuôn mặt kinh ngạc của lão bộc nơi cổng phóng to trong mắt ta.

 

“Trần tướng quân? Ngài sao lại…”

 

“Tiểu thư nhà ngươi đâu?”

 

Ta ghì chặt Truy Phong đang bất an, giọng nói xen nhịp thở gấp sau khi phi nhanh, không cho phép chối từ.

 

“Hồi đại nhân, tiểu thư… buổi trưa đã đi biệt viện phía tây thành thưởng hoa hải đường rồi ạ…”

 

Chưa dứt lời, Truy Phong đã quay đầu, lần nữa hóa thành một mũi tên đen lao về phía tây, giẫm nát sự tĩnh lặng nơi ngoại thành.

 

Ta phi thân xuống ngựa, tiện tay ném dây cương cho tiểu đồng chạy ra đón. 

 

Quản gia biệt viện đã tiến đến dẫn ta đi tìm nàng.

 

Cổng tròn nửa mở.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Bước chân ta bất giác nhẹ nhàng, gần như nín thở, tiến vào khu rừng hải đường nhuốm ánh hoàng hôn cuối xuân.

 

Vườn hoa nở rộ, từng chùm đỏ thẫm nặng trĩu cành, hương thơm ngọt ngào khiến người say lòng.

 

Nhưng tất cả vẻ đẹp ấy trong nháy mắt trở nên nhạt nhòa, khi ánh mắt ta dừng lại nơi một gốc hải đường phía trước…

 

Giữa những nhánh cây cao, nàng đang đứng chân trần, đặt lên thân cây sần sùi.

 

Chiếc áo lụa mỏng phồng lên theo gió, tôn lên thân hình mảnh mai, như một cánh bướm sắp bay khỏi biển hoa.

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

Tóc vấn lơi, vài sợi tơ đen rũ nơi cổ và má.

 

Nàng nghiêng người vươn tay hái chùm hoa cao nhất, đầu ngón tay nhuộm đỏ, chóp mũi lấm tấm mồ hôi, ánh mắt đầy cố chấp và tập trung không màng đến mọi thứ xung quanh.

 

Hơi thở ta như ngưng lại trong khoảnh khắc đó.

 

Trái tim băng giá trong n.g.ự.c ta như bị cả vườn hoa này va đập, vừa dịu dàng vừa dữ dội, đập thình thịch không ngừng.

 

Dưới gốc cây, vẻ mặt hoảng hốt của Thanh Sương và Vương quản gia chỉ là phông nền mờ nhạt. Ta mặc kệ họ kiếm cớ trốn đi, viện cớ bắt mèo nhỏ gì đó.

 

Ta khẽ cười, đúng thật là con mèo nhỏ kia.

 

Nàng cứng người, quay đầu lại, ánh mắt đầy kinh ngạc và lúng túng, má đỏ như lửa, còn rực hơn cả hoa hải đường.

 

Lễ nghi, quy củ, oai nghi tướng quân… tất cả tan thành mây khói.

 

Cơ thể ta phản ứng trước cả ý thức.

 

Ta bước nhanh lên, áo bào đen phất qua lối hoa rụng, đi thẳng đến gốc cây, ngẩng đầu lên:

 

“Giang tiểu thư.”

 

Giọng ta khàn khàn đến mức chính mình cũng thấy lạ.

 

“Cần giúp một tay không?”

 

Nàng siết chặt cành hoa, đốt tay trắng bệch, treo lơ lửng nơi đó, tiến thoái lưỡng nan.

 

Một cơn xúc động chưa từng có dâng trào, nhấn chìm mọi lý trí.

 

Ta dang rộng hai tay, đứng vững dưới tán cây, ánh mắt khóa chặt lấy đôi mắt hoảng hốt kia, ra lệnh rõ ràng, chắc chắn, không cho từ chối:

 

“Nhảy xuống đi.”

 

“Ta đỡ.”

 

Cứ như đã diễn luyện hàng ngàn lần.

 

Thân thể nhỏ nhắn nhẹ nhàng rơi vào lòng ta, hương thơm dịu ngọt của hải đường và mùi hương quen thuộc trên người nàng lan tỏa khắp n.g.ự.c.

 

Qua lớp áo mỏng, cảm giác mềm mại nơi eo nàng truyền vào lòng bàn tay, mang theo hơi ấm chân thật và sự run rẩy khẽ khàng, như luồng điện xuyên thủng mọi phòng bị.

 

Ta ôm chặt lấy nàng, từ từ đặt xuống, nhưng tay lại không nỡ buông, lưu luyến xúc cảm truyền qua tấm áo mỏng mùa xuân, còn say hơn cả rượu mạnh nơi biên ải.

 

Dưới ngón tay là làn da mát lạnh, nhịp tim dồn dập sống động đến không thể chân thực hơn.

 

“Thì ra… Giang tiểu thư cũng biết trèo cây.”

 

Khóe môi ta không kìm được cong lên, chính bản thân cũng không nhận ra nụ cười đó.

 

Nàng cố gắng giữ vẻ bình tĩnh nhưng vành tai đỏ rực như ánh hoàng hôn:

 

“Chỉ… chỉ biết chút ít thôi.”