Ánh mắt ta lướt qua tà áo xộc xệch, mái tóc rối tung của nàng, cuối cùng dừng lại nơi cành hải đường đang bị nàng siết chặt trong tay.
Bên dưới vết sẹo trước n.g.ự.c, chiếc túi hương rách và đồng tiền đồng gãy vỡ ép sát vào da thịt bỗng trở nên tồn tại mãnh liệt đến kinh người, như một loại định mệnh nóng rực thiêu đốt.
"Xem ra bốn chữ ‘biết chút ít’ kia... cần được suy nghĩ lại rồi." Ta khẽ nói, đầu ngón tay nhẹ nhàng gạt đi cánh hoa nhỏ vương nơi tóc mai nàng, động tác dịu dàng đến mức chính ta cũng thấy quý trọng.
Nào ngờ nàng lại nghiêng đầu tránh tay ta.
Nỗi nghi vấn đốt cháy tim gan ta suốt cả quãng đường cuối cùng cũng không kiềm nén nổi nữa, bật thốt ra cùng một tia nôn nóng và tủi hờn mà ngay cả ta cũng không hề nhận ra:
"Sao nàng lại bỏ đi sớm? Trên phố lớn hôm nay."
Nàng kinh ngạc ngẩng đầu lên, trong mắt hiện lên một tia ảm đạm như mũi kim đ.â.m vào tim ta:
"Tướng quân sao biết... hôm nay chẳng phải đang tìm Tạ tiểu thư sao?"
Toàn thân ta cứng đờ.
Nỗi mất mát khi nàng né tránh ta trên phố lớn, bực bội ta kìm nén giữa điện vàng son, và sự bất an sôi sục khi ta phi ngựa khắp nửa kinh thành, tất cả đều sụp đổ chỉ vì một câu nói ấy.
Thì ra nàng tránh mặt ta... là vì tưởng ta đang tìm Tạ Dung? Hiểu lầm này thật quá đỗi buồn cười đến mức khiến người ta nghẹn lời!
"Nếu ta thật sự để tâm đến nàng ta."
Ta gần như nghiến răng, từng chữ dằn mạnh như muốn đập tan cái hiểu lầm c.h.ế.t tiệt ấy,
"Thì ta còn đuổi theo nàng khắp nửa kinh thành làm gì?"
Nàng siết c.h.ặ.t t.a.y áo, đốt ngón tay trắng bệch, giọng nhỏ đến gần như không nghe thấy:
"Vậy tướng quân tìm ta... là có chuyện gì?"
Thân thể ta phản ứng còn nhanh hơn cả đầu óc.
Ta bất chợt bước lên một bước, ép nàng vào giữa thân cây thô ráp và lồng n.g.ự.c nóng bỏng của ta, khiến nàng không thể trốn đi đâu.
Không còn do dự nữa!
Ta nắm lấy bàn tay nàng, bàn tay đang luống cuống vân vê sợi tua, lạnh lẽo run rẩy, bàn tay ấy, ta nắm chặt lại rồi đặt mạnh lên vết sẹo lồi lõm trước n.g.ự.c ta, cứng rắn nhưng lại mang theo sự trân trọng đến mức chính ta cũng kinh ngạc.
"Túi hương của nàng..."
Cổ họng ta như nghẹn đầy sỏi đá nóng bỏng, giọng khản đặc, nhưng chân thật đến không thể nghi ngờ:
"Đã chắn mũi tên... ngay tại đây."
Bàn tay nàng đặt trên lồng n.g.ự.c ta, cảm nhận được nhịp tim đang đập điên cuồng bên dưới vết sẹo, mạnh mẽ chân thực.
Tay kia của ta đã thò vào n.g.ự.c áo, rút ra túi hương đã bị thân nhiệt ta ủ đến nóng bỏng, như thể khắc sâu vào hồn ta, nặng nề đặt vào bàn tay trống của nàng.
Vết rách, chữ "Trầm Bích" thêu lệch, và vết m.á.u khô sẫm màu không thể giặt sạch, tất cả như đang rạch vào mắt ta, nhắc nhở ta mọi thứ từng xảy ra.
"Đồng tiền nàng khâu..."
Ta nhìn chằm chằm vào đôi mắt vừa ngẩn ngơ của nàng, từng chữ mang theo khí lạnh của gió tuyết nơi biên ải và hơi thở của cái c.h.ế.t, nặng nề vô cùng:
"Đã thay ta đỡ một mũi tên."
"Dù mũi thêu không được khéo..."
Yết hầu ta trượt lên xuống khó khăn, cố nở nụ cười để xoa dịu không khí nhưng giọng nói phát ra lại khàn khàn thấp trầm, mang theo một thứ ôn nhu thành kính mà đến ta cũng không nhận ra:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Nhưng ta rất thích…"
"Tướng quân... muốn nói gì?"
Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối
Nàng thở gấp, trong giọng là hoảng hốt mơ hồ và một nỗ lực muốn thoát ra.
Chính lúc này!
Ta hít sâu một hơi, những suy nghĩ ta từng chôn vùi tận đáy lòng, từng bị đánh bật trong m.á.u lửa chiến trường, từng bị ta bóp nghẹt giữa ngưỡng cửa sinh tử giờ như con đê vỡ trận, ồ ạt cuốn sạch mọi rào cản cuối cùng!
Tính toán gì chứ! Cân nhắc gì chứ! Mấy trò thăm dò chó c.h.ế.t đó, tất cả đi gặp quỷ hết đi!
"Ta yêu nàng."
Từng chữ dứt khoát như một nhát c.h.é.m chí mạng nơi chiến trường, mang theo can đảm liều lĩnh của kẻ đặt cược tất cả, xé toang bầu không khí ngưng đọng xung quanh.
Ánh mắt ta khóa chặt lấy đôi mắt vừa mở to của nàng, trong đó phản chiếu lại sự tập trung gần như tham lam và không hề che giấu của ta lúc này.
"Về sau... nàng không cần phải học tất cả mọi thứ."
Giọng ta trầm xuống, mang theo sự chắc chắn như bụi trần đã lắng:
"Vì nàng… đã đủ rồi."
16.
Không khí yến tiệc trong cung đầy rẫy mùi rượu, phấn son và những lời nịnh hót khiến người ta buồn nôn.
Ta đứng trước bậc thềm, ánh mặt trời chói chang, nhưng không thể xua đi đám mây đen nặng trĩu trong lòng.
Quách phó tướng bên cạnh đang nói gì đó, chuyện trong doanh? Việc lương thảo? Không một chữ nào lọt vào tai ta.
"Giang tiểu thư đến rồi."
Câu nói ấy như một mũi kim, đ.â.m thủng sự ồn ào xung quanh.
Ta gần như theo bản năng quay lại, ánh mắt lập tức xuyên qua tầng tầng lớp lớp người, chính xác khóa chặt lấy bóng dáng vừa bước xuống xe ngựa.
Là nàng.
Thanh Sương đứng bên cạnh nàng, cây trâm cài vàng nơi tóc nàng lấp lánh chói mắt trong ánh nắng sớm.
Nàng gầy đi. Dù cách một khoảng, ta vẫn cảm nhận được sự căng thẳng ẩn dưới vẻ bình thản mà nàng cố gắng giữ gìn.
Nàng siết chặt khăn tay.
N.g.ự.c ta như bị một vật nặng nện mạnh vào, đau âm ỉ.
Mười ngày.
Ánh mắt vỡ vụn dưới gốc hải đường và câu nói né tránh “Tướng quân tự trọng” của nàng, từng đêm từng đêm cứ lặp lại trong tâm trí ta.
Chiếc túi hương tuyết liên ta đã siết đến phát nóng giờ đang nằm trong tay áo nàng sao? Nàng đã vá lại chưa? Hay… sớm đã vứt bỏ rồi?
Ta ép mình dời mắt đi, chỉ khẽ gật đầu với nàng.
Giữa ánh nhìn của bao người, đó đã là cực hạn.
Chỉ cần nhìn thêm một chút thôi, ta sợ chính mình sẽ lao đến, kéo nàng khỏi chốn giả dối ngột ngạt này.
Yến tiệc ồn ào, tiếng chén cụng không ngớt.