Ta vung tay ra hiệu đúng lúc để Thanh Sương dâng lên hộp đựng bánh điểm tâm hoa sen uốn lượn, nhưng chiếc khăn thêu trong tay áo lại rơi xuống đất.
Thanh Sương cắn răng nói:
“Tiểu thư… đây là điểm tâm người tự tay làm…”
Những lời đã luyện nói mấy chục lần, giờ thốt ra vẫn mang chút run rẩy.
Trần Dự cúi người nhặt lên, trên tấm khăn lụa trắng tinh có vết mật táo, lấm tấm như cánh mai rơi.
Hắn dùng đầu ngón tay khẽ chạm vào vết bẩn, rồi đột nhiên ngẩng lên nhìn ta:
“Khóe môi của Giang tiểu thư…”
Ta theo bản năng l.i.ế.m môi, nhưng chợt nhận ra một tiểu thư khuê các sao có thể l.i.ế.m môi giữa đường?
Thanh Sương tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Ta mỉm cười, ánh mắt cong cong nhìn hắn, trâm ngọc bên tóc lay động khẽ khàng, chẳng bằng nụ cười rạng rỡ nơi ánh mắt:
“Mẫu thân ta vốn thích đồ ngọt, ta cũng học theo làm vài món điểm tâm để tiêu khiển.”
Bánh táo mật được chuẩn bị kỹ lưỡng tỏa hương thơm ngọt trong hộp gấm, giống hệt như lời ta nói, chân thành, tha thiết.
Tất nhiên bánh không phải do ta làm.
Trong nhà đầy tỳ nữ đầu bếp, thân phận ta cao quý, sao có thể tự mình xuống tay?
Nhưng không sao, ta biết diễn.
Trần Dự nhận lấy hộp bánh, nhưng đột nhiên cúi người.
Hương thông gỗ phủ lên người ta khi hắn vươn tay nhặt một chiếc lá trúc dính trên vai ta, mặt sau còn dính vụn bánh chà là.
Tai ta nóng ran lên.
Thế nhưng hắn lại mở hộp bánh ra, ngay trước mặt ta cắn một miếng bánh "do ta tự tay làm".
Yết hầu hắn chuyển động, rồi đột nhiên nhíu mày:
“Đường bỏ hơi ít.”
“Không thể nào!”
Ta buột miệng:
“Rõ ràng ta đã nếm thử…”
C.h.ế.t lặng.
Trong tiếng thở dốc của Thanh Sương, Trần Dự chậm rãi nuốt miếng bánh, trịnh trọng cất hộp điểm tâm vào trong n.g.ự.c áo:
“Thì ra là vậy, đa tạ Giang tiểu thư.”
Đúng lúc ấy, Tạ Dung yểu điệu bước tới.
Tà váy trắng như trăng lướt qua bậc đá, bước chân nhẹ nhàng như sen nở, đã chắn ngay trước mặt Trần Dự.
Nàng ta lấy ra từ túi gấm một chiếc khăn trắng, trên có bánh hoa mai thoang thoảng hương ngọt:
“Biểu ca, vừa rồi huynh ăn chẳng được bao nhiêu, chẳng lẽ không hợp khẩu vị? Đây là bánh hoa mai từ hoa đầu xuân, dưỡng dạ tốt nhất.”
Ánh mắt Trần Dự đảo qua lại giữa ta và Tạ Dung, rồi dừng lại ở cây trâm san hô đỏ vẫn cài trên tóc nàng ta. Hắn lùi lại nửa bước, từ chối nhận bánh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Sắc mặt Tạ Dung lập tức sa sầm.
Khi ta xoay người định rời đi, hắn chặn lại:
“Khúc biến tấu đó…”
“Là bản do lệnh đường của tướng quân sửa đổi, phù hợp hơn với tiết tấu trên chiến trường.”
Ta dừng bước ngoảnh lại:
Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối
“Nếu tướng quân không tin, có thể đến tàng kinh các chùa Bạch Mã tìm bản gốc khúc Phá Trận Nhạc, trang thứ ba có bút tích của người.”
Con ngươi hắn khẽ co lại.
Đó là bút tích cuối cùng của mẫu thân hắn lúc sinh thời. Ngoài hắn, không ai biết được bản đó cất ở đâu.
Về lại trướng doanh, Thanh Sương vừa giúp ta day huyệt thái dương vừa lẩm bẩm:
“Tiểu thư, hôm nay mặt Tạ tiểu thư xanh lè như củ cải muối mà Vương quản gia thích ăn ấy…”
Ta ngước nhìn dãy núi xa chìm trong sương mù màu xanh đen, khẽ nói:
“Nàng ta sai chính là ở chỗ… đã muốn tình cảm của Trần Dự, lại chẳng dứt được thế lực của Tam hoàng tử.”
Còn Trần Dự…
Hắn rõ ràng đã nhận ra ta cố ý lấy lòng, vậy mà lại không vạch trần. Là do giáo dưỡng quá tốt hay còn có mưu tính khác?
Chỉ là… cái bùa bình an của Tạ Dung vẫn còn đeo bên hông hắn, chướng mắt thật đấy.
“Ngày mai là vào sân săn b.ắ.n rồi, Thanh Sương, chuẩn bị sẵn y phục cho ta.”
Thanh Sương mỉm cười đáp vâng.
10
Gió đêm trong doanh trại mang theo mùi cỏ dại.
Ngón tay ta nắm dây cương đã lạnh cứng đến mức gần như tê liệt, sương canh tư thấm ướt vạt áo cưỡi ngựa.
Truy Nguyệt cào móng đầy bất an, hơi thở trắng xóa dưới ánh trăng như một hồn ma lang thang.
Khi Truy Nguyệt bất ngờ dựng vó, suýt nữa ta cắn trúng đầu lưỡi.
Con tuấn mã đỏ thẫm này là ta lén dắt ra từ chuồng ngựa, tính tình so với con Trục Phong của Trần Dự thì hiền hơn đôi chút, nhưng với một kẻ tay mơ như ta, vẫn chẳng tỏ ra cung kính gì.
Vết bầm bên trong đùi phải lại âm ỉ đau, cú ngã hôm qua khiến Thanh Sương phải bôi gần nửa hộp thuốc mới đỡ sưng.
Ta nghiến răng quất roi, khiến chim rừng bay tán loạn.
Gió đêm thổi rát cả mắt. Phụ thân bảo Giang gia cần một hiền tế làm tướng quân.
Cô mẫu ta nói nhất định phải khiến Trần Dự cam tâm tình nguyện cầu hôn.
Trước khi hắn khải hoàn, ta ngày nào cũng dậy từ giờ Dần để luyện tập, suốt hơn ba tháng trời.
Những vết bầm vẫn còn, đau nhức như muốn nhắc nhở: chẳng ai từng hỏi ta có cam lòng vào một đêm xuân lạnh cắt da cắt thịt, phải khổ luyện như một kẻ học lỏm muộn màng, những kỹ năng lẽ ra phải được rèn từ thuở bé.
Nhưng như vậy… vẫn chưa đủ.
Tiếng cú đêm rền vang xé tan tĩnh lặng.