Từ xa nơi doanh trại, ánh lửa bập bùng hắt lên bầu trời xám mờ, nơi đó quy tụ những tiểu thư quý tộc thực sự giỏi cưỡi ngựa b.ắ.n cung, họ lớn lên trên lưng ngựa như nam nhân.
Còn ta, thiên kim phủ thừa tướng, suốt mười sáu năm qua thứ động vật hung hãn nhất từng chạm tay vào… là ngọn đèn dầu trong thư phòng, luôn làm bỏng tay.
“Chạy thêm một vòng nữa.”
Ta kẹp mạnh hai chân vào bụng ngựa, giọng còn khản hơn cả gió đêm.
Truy Nguyệt bất ngờ chuyển hướng vào bụi rậm, ta theo phản xạ ghì chặt dây cương.
Thô ráp của sợi đay cứa rách lòng bàn tay, mùi m.á.u hòa cùng hơi ẩm sương khuya thấm vào mũi.
Đau đến mức hít vào cũng thấy rát, mà đầu óc ta lại không khỏi nhớ đến bản tấu ngày trước Trần Dự từng viết, khi khen Tạ Dung cưỡi ngựa điêu luyện.
“Giá!”
“Nhanh nữa đi…”
Ta cúi sát vào tai Trục Phong thì thầm, chẳng hiểu sao nó như nghe hiểu mà tăng tốc.
Một con thỏ hoang bất chợt lao ra từ bụi cây, Trục Phong xoay ngoặt đột ngột, ta dùng lực quá mạnh ở chân phải khiến vết thương cũ tái phát, cơn đau nhói đến mức trước mắt tối sầm.
“Làm lại lần nữa.”
M.á.u chảy xuống từ bắp đùi, thấm qua vạt áo cưỡi trắng muốt, nhuộm thành một đóa mai đỏ.
Khi Truy Nguyệt phóng qua dòng suối, ta thoáng nhìn thấy bóng mình dưới nước: tóc tai rối bời, sắc mặt trắng bệch, và đôi mắt bùng cháy thứ lửa khiến người khác đau lòng.
Ngay khoảnh khắc sóng nước làm vỡ nát bóng hình, ta bỗng hiểu ra điều ta hận không phải là cưỡi ngựa, mà là bản thân mình, người dù biết rõ bị đem ra làm quân cờ, vẫn cố chấp muốn thắng ván cờ này.
Ngày hôm sau.
Ta thản nhiên mặc vào bộ trang phục cưỡi ngựa màu đỏ son, tóc dài được buộc cao, kim quan dưới nắng phản chiếu ánh sáng li ti.
Trước khi xuất phát, ta cố tình đi một vòng trên con đường mà Trần Dự buộc phải đi qua.
Không còn cách nào, nữ nhân luôn vì người mình thích mà trang điểm.
Dậy sớm để ăn vận chỉn chu, dĩ nhiên là muốn hắn nhìn thấy.
Quả nhiên, ánh mắt hắn dừng lại trên ta thật lâu.
“Giang tiểu thư biết cưỡi ngựa sao?”
Ánh mắt hắn đảo quanh ta, xen chút ngạc nhiên và tán thưởng.
“Biết chút ít thôi.”
Ta mỉm cười nhẹ nhàng:
“Phụ thân nói nữ nhi cũng nên học vài chiêu phòng thân.”
Tại bãi săn, mọi người đang chọn ngựa săn.
Trục Phong đen nhánh đứng kiêu hãnh giữa bầy ngựa, không ai dám đến gần.
Nhưng ta thì khác.
Ta "không biết" đó là ngựa của hắn, cứ thế tiến lại:
“Con này hợp mắt ta.”
Khi ta xoay người ngồi lên lưng ngựa một cách vững vàng, nó hừ một tiếng tỏ vẻ khó chịu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trong mắt Trần Dự lóe lên chút kinh ngạc:
“Trục Phong từ trước đến nay không ưa người lạ…”
Lời còn chưa dứt, con ngựa đã dựng vó.
Ta theo bản năng siết bụng ngựa, lưng giữ thẳng.
Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối
Nhưng Trục Phong vẫn không phục, lao thẳng về phía xa.
Trần Dự lập tức thúc ngựa đuổi theo, tung người nhảy lên lưng Trục Phong, vòng tay thép qua eo ta để kéo dây cương, lúc này Trục Phong mới chịu dừng lại.
“Trục Phong nhận chủ rồi.”
Hơi thở hắn phả bên tai ta, mang theo hương gỗ thông, khiến tim ta như lệch đi một nhịp:
“Giang tiểu thư thật không biết đây là ngựa của ta?”
“Gần đây Giang tiểu thư thường xuất hiện trước mắt ta, khiến bản tướng không khỏi nhớ đến một câu: ‘Sự bất thường là có lý do.’”
Bàn tay hắn siết nhẹ dây cương, đôi vai thẳng tắp dưới bộ y phục cưỡi ngựa màu đen.
“Tướng quân nói đùa rồi.”
Ta siết chặt dây cương, để gió núi thổi sợi tóc bên thái dương ta lướt qua môi:
“Chẳng qua là thánh ân cho phép thần nữ đi săn theo ngự giá. Chọn trúng ngựa của tướng quân… chỉ là vì nữ tử khuê phòng đem lòng ái mộ tướng quân, đành dùng chút thủ đoạn nhỏ nhặt thôi.”
Đồng tử Trần Dự co lại, định hỏi tiếp thì phía xa truyền đến tiếng huyên náo.
Ta còn chưa kịp mở lời, đã nghe tiếng chuông lanh lảnh vang lên.
Tạ Dung vận y phục cưỡi ngựa màu trắng nhẹ nhàng xuất hiện, thắt lưng treo chuông bạc leng keng theo mỗi bước ngựa.
“Biểu ca.”
Nàng ta mỉm cười như gió xuân, nhưng khi thấy ta và Trần Dự cùng cưỡi một ngựa, ánh mắt thoáng chấn động.
Nàng ta vuốt nhẹ bờm ngựa, chẳng biết vì sao con ngựa lại hoảng loạn, dựng cao hai chân trước.
Trần Dự toan bỏ ta để đến đỡ nàng ta, nhưng tam hoàng tử đã nhanh hơn, phi ngựa đến đón nàng ta trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người.
Tạ Dung thuận thế ngã vào lòng hắn, tay áo lóe lên ánh bạc.
Khi đứng dậy, nàng ta lại nhíu mày ôm trán:
“Tạ điện hạ, vừa rồi đầu óc choáng váng…”
Nàng ta lắc đầu yếu ớt nhưng lại lén liếc về phía ta.
Ánh mắt ấy, đâu có chút gì gọi là bệnh tật.
Ta cảm nhận được thân thể Trần Dự cứng đờ trong nháy mắt.
“Tướng quân không định qua đó xem thử?”
Ta nhẹ giọng hỏi.
Trần Dự im lặng một lát, rồi bất ngờ hỏi:
“Giang tiểu thư học cưỡi ngựa từ bao giờ?”