Ta nhẹ vuốt bờm Trục Phong:“Hồi nhỏ từng theo phụ thân học mấy ngày.”
Trên đường về doanh trại, Trần Dự lần đầu tiên chủ động tiễn ta. Đi được nửa đường, hắn bỗng mở lời:
“Khi còn nhỏ, Dung Dung cưỡi ngựa hay thích hát những điệu dân ca biên ải.”
Ánh mắt hắn xa xăm:
“Lúc ấy nàng còn chưa biết thế nào là lễ nghi khuê tú.”
Lòng ta khẽ động. Đây là lần đầu tiên hắn chủ động nhắc đến quá khứ của Tạ Dung.
“Con người rồi cũng sẽ thay đổi.”
Ta nhìn về phía Tạ Dung đang cười nói với tam hoàng tử.
Nàng ta muốn vừa giữ hình tượng quý nữ đoan trang, lại vừa lượn lờ giữa hai nam nhân.
Vở kịch này, ta thật muốn xem nàng ta diễn đến cùng ra sao.
Trần Dự cũng nhìn theo ánh mắt ta, sắc mặt dần sa sầm.
Nhưng ta biết, hắn vẫn còn tình xưa với Tạ Dung, ngày mai hai người họ còn hẹn đi săn thỏ ở phía tây doanh trại.
Hoàng hôn dần buông, ta khẽ thở dài một hơi.
Trần Dự, ngươi đúng là một người khó đối phó.
Nhưng cũng không sao, ta vốn thích thử thách mà.
Đêm xuống, Thanh Sương vừa bóp chỗ bầm bên hông cho ta, vừa đau lòng:
“Tiểu thư cần gì phải cố đến thế? Người xem Tạ tiểu thư kìa, rõ ràng cưỡi ngựa giỏi giang, lại còn giả bộ bị ngã…”
“Nàng ta càng như vậy, càng giúp ta.”
Ta nhìn khuôn mặt tái nhợt của mình trong gương đồng, mỉm cười nhẹ.
Trên bàn có một hộp thuốc mỡ, là người của Trần Dự mang đến.
Mở nắp sứ tinh xảo ra, bên trong không chỉ có thuốc trị thương thượng hạng, mà còn có một đồng tiền đồng hộ thân mà binh lính biên ải thường đeo, khắc hai chữ Bình An.
Ta vuốt nhẹ đường nét trên đồng xu, bất chợt nhớ đến câu cảm thán sáng nay của Trần Dự ở bãi ngựa:
“Giang tiểu thư biết thật nhiều điều.”
Thật ra ta nào có biết gì nhiều.
Chỉ là ta biết hắn thích mẫu người như thế nào… nên ta cố gắng trở thành người như vậy mà thôi.
11
Trưa hôm sau, ta vừa chợp mắt dậy đang chải đầu thì thấy Tạ Dung bước vào trướng.
Cũng phải thôi, hôm qua nàng ta tận mắt nhìn thấy ta được Trần Dự cứu, làm sao không nóng ruột cho được.
Nàng ta mỉm cười dịu dàng như gió xuân tháng ba, nhưng ý lạnh giấu trong đôi mắt hạnh kia lại chẳng thể qua mắt ai. Nàng ta ngồi xuống, giữ nguyên dáng vẻ kiêu kỳ:
“Giang tiểu thư quả thật đem lòng ái mộ Trần biểu ca sao?”
Đôi mắt đẹp ấy ánh lên vẻ khinh miệt.
“Dù ngươi có là thiên kim thừa tướng, sắc đẹp như hoa xuân, thì đã sao chứ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đôi môi đỏ ghé sát tai ta, nàng ta khẽ thì thầm:
“Ta và biểu ca là thanh mai trúc mã, cùng nhau lớn lên, chàng từng hứa sẽ lấy ta làm thê tử…”
Ngón tay nàng ta vẫn còn dừng ở ống tay áo ta, ta nhẹ nhàng hất tay áo, chiếc chén trà trên bàn khẽ vang lên một tiếng trong trẻo.
“Tạ tiểu thư lại đùa rồi. Hôn nhân là việc đại sự, phụ mẫu sắp đặt, lời của mai mối, đâu đến lượt chúng ta bàn tới?”
“Vậy sao?”
Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối
Nàng ta bỗng lấy ra một chiếc khăn tay thêu từ trong tay áo. Trên nền lụa trắng như tuyết là đôi uyên ương quấn lấy nhau.
“Này là tín vật biểu ca luôn mang theo bên mình, ngươi giải thích thế nào đây?”
Khăn có mùi hương gỗ thông nhè nhẹ, đúng là loại Trần Dự hay dùng.
Thanh Sương bên cạnh hít một hơi lạnh.
Ta nhìn kỹ những đường thêu tinh xảo, chợt bật cười:
“Nữ công của Tạ tiểu thư đúng là tinh xảo.”
Ngón tay ta vuốt qua sợi chỉ vàng thêu mắt uyên ương, nói:
“Chỉ là... chỉ vàng này hình như mới được phủ Nội vụ ban tặng hồi tháng trước thì phải?”
Sắc mặt Tạ Dung lập tức thay đổi.
Tam hoàng tử quản phủ Nội vụ, lai lịch của chỉ vàng này ai cũng hiểu rõ.
“Ta lại không biết nữ công trong phủ Thượng thư lại được Tam điện hạ yêu quý đến vậy.”
Ta thong thả nhấp ngụm trà:
“Hay là… đôi uyên ương này vốn dĩ là thêu cho Tam điện hạ xem?”
Bên ngoài bỗng vang lên tiếng bước chân vội vã. Mắt Tạ Dung lóe sáng, nàng ta lại làm bộ thân thiết nắm lấy tay ta:
“Giang muội muội, tay muội sao lại bị thương thế này?”
Đầu ngón tay nàng ta nhẹ vuốt lòng bàn tay ta, nơi có vết xước do hôm qua luyện dây cương mà ra.
“Xuy…”
Ta cắn chặt môi, một luồng đau nhói như kim đ.â.m nổ tung trong tay, nàng ta giấu muối trong tay áo, cố tình miết vào vết thương của ta!
Ta cố nén đau, thậm chí còn mỉm cười:
“Đa tạ Tạ tiểu thư quan tâm, chỉ là vết thương nhỏ thôi.”
Tạ Dung hơi nheo mắt, hình như không ngờ ta vẫn giữ được vẻ mặt bình tĩnh.
Nàng ta ấn mạnh hơn, móng tay gần như bấm vào da ta:
“Muội muội thật là kiên cường.”
Ngay lúc ngón tay ta khẽ run lên, rèm trướng bất ngờ bị vén lên.
Trần Dự đứng ở cửa, ánh mắt rơi xuống đôi tay đang nắm của ta và Tạ Dung.
Tạ Dung lập tức buông tay, làm bộ hoảng hốt:
“Ôi, có phải ta làm đau muội muội rồi không?”