Ta Khiến Tướng Quân Từ Hôn Với Thanh Mai

Chương 8



Trần Dự không nói gì, chỉ lạnh lùng liếc qua tay áo nàng ta. 

 

Ánh sáng ban trưa rọi từ phía sau hắn, kéo bóng dáng hắn dài xuống nền đất.

 

“Giang tiểu thư hôm qua gặp nạn ngựa hoảng, ta đến đưa ít thuốc trị thương.”

 

Hôm qua hắn đã sai người đưa thuốc rồi mà? 

 

Chẳng lẽ hắn định tìm Tạ Dung, lại vô tình nghe được những lời này nên cố tình kích thích cho hai ta xích mích?

 

Ta chú ý thấy ánh mắt hắn dừng lại trên tay áo Tạ Dung một lát nữa, nơi đó vẫn còn lộ ra một góc khăn thêu uyên ương.

 

“Đa tạ tướng quân đã nhớ đến.” 

 

Ta đứng dậy hành lễ, cố ý lắc lắc cổ tay, nơi đó đeo bùa hộ thân bằng tiền đồng mà Trần Dự tặng hôm qua.

 

“May nhờ tướng quân cứu giúp, chỉ là vết thương ngoài da.”

 

Tạ Dung bỗng chen vào:

 

“Biểu ca không phải đã hẹn ta đi Tây Lâm săn thỏ sao?”

 

Nàng ta thân mật kéo tay hắn, lại bị hắn nghiêng người tránh né.

 

“Để hôm khác đi.” 

 

Trần Dự lấy ra một hộp thuốc từ tay áo đặt lên bàn, cổ tay bọc sắt va vào gỗ trắc, phát ra âm trầm nặng nề.

 

“Binh bộ có quân vụ khẩn cấp.”

 

Sắc mặt Tạ Dung tái nhợt. 

 

Nàng ta đương nhiên biết rõ, kỳ xuân săn b.ắ.n thì làm gì có quân vụ, rõ ràng là cái cớ để thoái thác.

 

Chờ Trần Dự rời đi, Tạ Dung hung hăng trừng mắt nhìn ta, toan đứng dậy rời khỏi, ta khẽ gọi:

 

“Tạ tỷ, xin dừng bước.”

 

“Vừa rồi tỷ ‘quan tâm’ ta như vậy, ta cảm kích lắm.” 

 

Ta mỉm cười dịu dàng, nhưng chén trà trong tay đang bốc hơi nghi ngút. 

 

Trong ánh mắt sững sờ của nàng ta, ta nắm lấy bàn tay đã rắc muối kia.

 

“Lễ có qua có lại, mời tỷ tỷ uống thử chén trà này nhé.”

 

Nước trà nóng rẫy đổ thẳng lên mu bàn tay nàng ta!

 

“Á…!” 

 

Tạ Dung đau đớn hét lên, rụt tay lại. Làn da trắng nõn lập tức đỏ ửng, bỏng rát nhức nhối.

 

Ta vẫn giữ chén trà trong tay, nụ cười không hề thay đổi, nhưng giọng nói đã lạnh như băng:

 

“Đau lắm phải không?”

 

“Tỷ tỷ nhớ cho kỹ, chén trà hôm nay… mới chỉ là bắt đầu.”

 

Ta ghé sát tai nàng ta, nhẹ giọng:

 

“Nếu còn dám giở những thủ đoạn hèn hạ lên người ta…”

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

“Lần sau bị phỏng, sẽ không chỉ là tay đâu.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nhìn vẻ mặt kinh hoảng của nàng ta, ta bỗng nhớ ra một việc, dịu dàng nói:

 

“À đúng rồi, phụ thân tỷ đang làm việc ở Hình bộ…”

 

Ta cố ý ngưng một chút, thỏa mãn nhìn thấy đồng tử nàng ta co rút lại.

 

“Hôm qua phụ thân ta còn nói, chức Hình bộ Thị lang ấy nên giao cho người có năng lực hơn đảm nhiệm.” 

 

Ta nhẹ nhàng vuốt phẳng nếp gấp tưởng tượng trên tay áo mình, nói:

 

“Tỷ tỷ… bảo trọng nhé.”

 

Chiếc chén rơi khỏi tay ta, vỡ tan dưới chân Tạ Dung.

 

Sắc mặt nàng ta trắng bệch như giấy.

 

“Ngươi tưởng dựa vào gia thế là có thể thắng chắc sao?” 

 

Đôi mắt nàng ta đầy tơ m.á.u.

 

“Đừng quên, bên hông chàng vẫn còn treo bùa bình an của ta!”

 

“Bùa bình an à…” 

 

Ta vuốt dọc miệng chén vỡ:

 

“Nghe nói Đại sư Huệ Minh của chùa Bạch Mã gần đây đã trở về sau khi du phương, chẳng hay Tạ tỷ đã đi hoàn nguyện chưa?”

 

Thấy nàng ta ngây người, ta cười nhạt:

 

“Dù gì thì… lúc xin bùa, tỷ đã phát nguyện muốn gả vào hoàng thất mà.”

 

Tạ Dung lảo đảo lùi lại hai bước. 

 

Chuyện đó nàng ta chỉ từng nói với Tam hoàng tử, nay lại bị ta nói toạc ra, sao có thể không kinh hoảng?

 

“Giang Trầm Bích!” 

 

Giọng nàng ta run rẩy:

 

“Ngươi rốt cuộc…”

 

“Ta chẳng biết gì cả.” 

 

Ta xoay người tiễn khách, trâm ngọc dưới ánh mặt trời ánh lên tia sáng lạnh băng.

 

“Chỉ là muốn nhắc nhở tỷ tỷ một câu: chân đạp hai thuyền, khi nước dâng sóng nổi…”

 

“Cẩn thận… bị xé tan váy áo.”

 

12

 

Ngày thứ tư của kỳ du xuân.

 

Khi tiếng dế ngoài lều dần ngừng lại, Thanh Sương mới hấp tấp trở về. 

 

Ta đang ngồi trước gương đồng, cẩn thận thoa son môi mà Hoàng hậu cô mẫu vừa ban thưởng.

 

“Đã dò hỏi rõ chưa?”

 

Thanh Sương tức tối: 

 

“Hôm nay Tạ tiểu thư lại mời Trần Tướng quân đến đình bên hồ ở doanh trại phía Đông chơi cờ vào giờ Thân ba khắc.”