“Đúng vậy, chuyện đó cũng thật. Cho nên ngài phải cố gắng.”
Cuối cùng ta quét mắt nhìn cả hai, kết luận:
“Ta tin các người.”
9
“Ngọc Nương, muội thật biết xem bói sao?”
A Hoan khoác tay ta, nửa tin nửa ngờ hỏi.
Ta có chút chột dạ:
“Đương nhiên rồi.”
Nàng hứng thú, lắc lắc tay ta:
“Vậy muội cũng xem cho ta một quẻ đi.”
Ta nghiêm túc nhìn gương mặt nàng, mỉm cười:
“Tỷ ấy, sau này sẽ hưởng vinh hoa phú quý không hết, cuộc sống tốt đẹp lắm.”
Chỉ cần chờ Tạ Lâm An thi đỗ trạng nguyên, phụ thân ta làm hầu gia.
Đến lúc đó họ dẫn ta, ta lại dắt theo nàng.
Chẳng phải chính là hưởng vinh hoa phú quý không hết sao?
A Hoan nghe ta nói vậy cũng cười, dường như thật sự tin rồi.
Nàng cười rất lâu, mới lại hỏi:
“A Ngọc, muội định đi đâu vậy?”
“Ta nghe nói ngoài thành có một vị lão tiên sinh ẩn thế, từng là một lang trung y thuật cao minh. Ta định mời ông ấy khám cho Tạ Lâm An.”
Tạ Lâm An nói, đại phu mà Tạ gia mời đều bảo hắn mắc quái bệnh.
Hắn cũng lén đi khám, mà người ta cũng nói là bệnh không thể chữa.
Chỉ có ta biết, bệnh này nhất định có thể trị khỏi.
A Hoan hỏi: “A Ngọc, muội… có phải thích Tạ công tử đó không?”
Bước chân ta khựng lại.
“Tỷ nói bậy gì đó, ta chẳng bảo rồi sao, hắn sau này sẽ làm đại quan, chúng ta phải ôm chặt đùi hắn.”
Ta nghiêm giọng.
Nàng gật đầu, rồi lại hỏi:
“Vậy sao tai muội đỏ thế?”
Ta vội quạt quạt: “Hơi nóng thôi.”
Để tránh nàng nói thêm những lời không đâu, ta liền bước nhanh hơn.
Ngoài thành không xa có một ngọn núi.
Trên núi nổi tiếng nhất chính là một đạo quán không tên, hương khói rất thịnh, khách khấn viếng cũng nhiều.
Ta dẫn A Hoan vòng qua đạo quán đó, đi sâu mãi vào trong.
Đi rất lâu mới gặp được vị lão lang trung ẩn thế trong lời đồn.
Lão lang trung đang cùng một đạo nhân đánh cờ.
Đạo nhân quay lưng về phía ta, cười nói:
“Hôm nay dừng ở đây, ngày khác bần đạo lại đến.”
“Đến lúc sắp thua thì giở trò.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lão lang trung không vui.
Đạo nhân cầm phất trần, đứng dậy đi ngang qua ta.
Vậy mà không nhìn rõ dung mạo.
“Phá hỏng chuyện tốt của ta rồi.”
Lão lang trung trừng ta.
Ta không biết xấu hổ, tiến lại gần, liếc nhìn bàn cờ:
“Lão tiên sinh thật không công bằng, rõ ràng ta cứu ngài mới đúng.”
Lão tức giận đến mức râu ria rung rinh:
Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối
“Ngươi con bé này, nói bậy cái gì, ván này ta sắp thắng rồi.”
Ta ngồi vào chỗ vừa rồi của đạo sĩ, thò tay lấy một quân đen đặt xuống bàn cờ.
Ván cờ này chúng ta đánh liền hai ngày.
Cuối cùng ta thắng khéo nửa quân.
“Không ngờ một nữ tử như ngươi lại có cờ nghệ như thế.”
Lão lang trung tâm phục khẩu phục.
Ta lắc đầu: “Cờ nghệ của ta thường thôi, nhưng ta biết có người giỏi hơn ta nhiều.”
“Lại có người như vậy sao?”
“Đúng thế, tiếc là hắn mắc quái bệnh, e rằng chẳng còn sống được bao lâu.”
Lão lang trung tuy cờ không thắng nổi ta, nhưng trị bệnh thì vẫn tự tin.
Bị ta vài câu khích bác, ông ta liền đồng ý chữa cho Tạ Lâm An.
Điều kiện là, ông không xuống núi, và sau khi Tạ Lâm An khỏi bệnh thì phải cùng ông đánh một ván.
“Được được, đừng nói một ván, mười ván cũng được.”
Ta vội vàng thay Tạ Lâm An đáp ứng.
Nói xong liền kéo A Hoan xuống núi, muốn mau chóng đem tin vui này nói cho hắn.
Khi ta về đến nhà, Tạ Lâm An đang bổ củi.
Thân hình hắn gầy yếu, vậy mà bổ củi lại rất khỏe.
Ta đứng ở cửa nhìn một lát.
Hình như hắn cảm nhận được ánh mắt ta, quay đầu nhìn lại.
Trên trán hai giọt mồ hôi chảy xuống đất.
“Ngươi về rồi? Hai ngày nay đi đâu thế?”
Hắn hỏi ta.
Giọng điệu nhạt nhẽo.
Lại khiến ta có một loại ảo giác phu thê bình thường lâu năm.
Ta vội lắc đầu, bước vào:
“Ta tìm được một lão lang trung y thuật cao minh, ông ấy có thể chữa khỏi bệnh của ngươi, đi với ta.”
Nói rồi ta kéo tay hắn đi ra ngoài.
Hắn lại nắm ngược lấy tay ta.
Ngón tay hắn lạnh, nhưng lại nóng đến mức khiến tay ta rụt lại.