Ta Là Bạch Nguyệt Quang Yểu Mệnh Của Tể Tướng

Chương 9



Phụ thân lắc đầu: 

 

“Chỉ nghe, chưa gặp.”

 

“Vậy sao ngài lại ghét hắn thế?”

 

“Không biết.” 

 

Phụ thân hừ lạnh, liếc ra cửa nơi Tạ Lâm An đang đứng, thấp giọng: 

 

“Chỉ thấy khó chịu. Trực giác nam nhân, ngươi không hiểu đâu. Hắn chắc chắn không phải thứ tốt đẹp gì.”

 

Tạ Lâm An có phải người tốt không, ta còn lạ sao?

 

Mười mấy năm làm quan, đến chức Tể Tướng mà vẫn liêm khiết vì dân vì nước.

 

Là hiếm thấy bậc hiền quan.

 

Chỉ có điều, phụ thân nói đúng một điểm: Ông thật sự rất ghét Tạ Lâm An.

 

Từ lúc ta nhớ chuyện, hiếm khi thấy hai người họ ngồi ăn chung bàn như bây giờ.

 

“Danh tiếng các người đều chẳng hay ho gì, nên càng phải giúp đỡ lẫn nhau.” 

 

Ta gắp một đũa thức ăn bỏ vào bát mỗi người.

 

Đã gom lại được hai nhân vật rồi, ta phải biết tận dụng.

 

Người thì nhắm đến tước hầu, người thì dùi mài đèn sách khoa cử.

 

Sau này công thành danh toại, kéo ta theo cùng bay cao mới phải.

 

Nhắc tới hầu vị, phụ thân ta lắc đầu: 

 

“Làm thế tử có gì hay, ta như bây giờ mới tốt. Tự do tiêu d.a.o, làm công tử an nhàn. Đại ca ta đối xử với ta cũng không tệ.”

 

Ta tức điên trong lòng.

 

Tạ Lâm An khẽ cười lạnh.

 

“Cười cái gì?” 

 

Phụ thân trừng hắn.

 

Hắn thong thả ăn miếng thức ăn ta gắp, rồi mới mở lời: 

 

“Đối xử không tệ? Ta nhớ tháng trước có một nữ tử mang thai đến tìm ngươi đúng không?”

 

“Liên quan gì đến đại ca ta?”

 

“Vậy ra nữ tử đó quả thật mang thai con ngươi?” 

 

Tạ Lâm An hỏi.

 

Phụ thân vội lắc đầu: 

 

“Nàng bị kẻ khác làm nhục, sợ người đời dị nghị nên tìm ta che chở thôi.”

 

“Trong kinh đầy công tử thiếu gia, sao lại chỉ tìm ngươi? Không âm thầm nhờ cậy, mà phải gây ầm ĩ trước cổng hầu phủ?” 

 

Tạ Lâm An nhìn phụ thân ta, môi nhếch cười: 

 

“Thẩm nhị gia, thật đúng là người tốt. Chắc năm ngoái tiểu quan c.h.ế.t yểu cũng muốn ngươi che chở, nha hoàn chạy khỏi viện cũng muốn ngươi che chở, ngay cả Tôn công tử bị ngươi đánh đến kêu gào ở Đại Lý Tự cũng là muốn ngươi che chở.”

 

Việc này nối tiếp việc kia, nghe qua chẳng khác gì có người cố tình bày đặt.

 

Ta nhìn Tạ Lâm An với ánh mắt bội phục.

 

Cái miệng này của hắn, chẳng những đẹp mà còn sắc bén đến vậy.

 

Phụ thân ta bị nói á khẩu, chỉ còn biết lật qua lật lại chén cơm.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Nếu thật là đại ca ta… thì sao huynh ấy phải làm vậy?” 

 

Ông dường như vẫn không cam tâm.

 

“Ngươi là con thứ, hắn cũng là con thứ. Nếu ngươi không mang danh tiếng bại hoại, hắn liệu có thể ngồi yên trên ghế thế tử không?”

 

Một câu vạch trần tận gốc. 

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

Quả không hổ là người được hai đời đế vương ưu ái.

 

Ta gật đầu: 

 

“Ngài học người ta đi, học theo Tạ Lâm An ấy.”

 

Phụ thân ta trợn mắt: 

 

“Thông minh thế thì sao, vẫn không đi thi được.”

 

Còn có chuyện này?

 

“Tại sao không đi thi được?” 

 

Ta quay sang hỏi Tạ Lâm An.

 

Ngón cái cầm đũa của hắn hơi trắng bệch, không đáp.

 

Phụ thân ta lên tiếng thay: 

 

“Một năm trước, hắn vừa đỗ tú tài liền bị chẩn đoán có tật ẩn. Trong Tạ gia chẳng biết ai lỡ miệng, thế là mất luôn tư cách thi tiếp.”

 

“Tật ẩn? Là tật gì?” 

 

Ta chưa từng nghe qua.

 

“Nghe nói đau n.g.ự.c dữ dội, khi thì phát cuồng, khi thì cắn người. Ghê gớm lắm, ngươi nên tránh xa.” 

 

Phụ thân vừa nói vừa xê dịch ra chỗ khác.

 

Ta nhìn về phía Tạ Lâm An.

 

Không thấy dấu hiệu phát cuồng nào cả.

 

“Không thể nào.” 

 

Ta buông đũa, dứt khoát: 

 

“Toàn là giả.”

 

Dù sao về sau, hắn không chỉ đỗ trạng nguyên, mà còn làm tể tướng.

 

Nhưng Tạ Lâm An lại siết chặt đũa, mắt cụp xuống: 

 

“Là thật.”

 

Ngay cả hắn cũng tin rồi.

 

Trong lúc nóng ruột, ta nắm lấy tay hắn: 

 

“Là giả. Nghe ta nói, ta biết xem bói. Ta tính ra ngươi không những đỗ trạng nguyên, mà còn làm đại quan.”

 

Hắn ngẩng lên nhìn ta.

 

Đôi mắt vẫn đen lạnh như mực, nhưng lúc này dường như khẽ gợn sóng.

 

Như gió xuân khẽ lướt qua mặt hồ.

 

“Ngươi còn nói ta sẽ làm hầu gia nữa mà.” 

 

Phụ thân dùng đũa gạt tay ta ra.

 

Ta giả vờ thản nhiên rút tay về, mỉm cười nhìn phụ thân: