“Không vội, ăn cơm trước đã.”
Hắn buông tay, xoay người ôm bó củi vào bếp.
Ta ngẩn ra một chút.
Sau đó “phịch” một tiếng ngã xuống đất.
Cuối cùng cũng có thể ngủ một giấc.
10
Giấc ngủ này ta ngủ thật lâu.
Ta mơ một giấc mộng thật dài, mơ thấy rất nhiều chuyện kiếp trước.
Năm đó, ta mười hai tuổi.
Nghe nói trên phố có trò mãnh hổ tạp kỹ, ta liền trốn học đi xem, không ngờ con hổ lại phát điên giữa chừng.
Người đi đường kêu la bỏ chạy, ta thì chân mềm nhũn ngồi bệt xuống đất.
Đang lúc hổ lao về phía ta, thì có người từ trên trời nhảy xuống.
Người ấy một kiếm dọa lui con hổ.
Ta cứ ngồi dưới đất, ngẩng đầu nhìn hắn thân hình cao gầy chắn trước mặt ta.
Thân thể văn nhược, lại cầm một thanh kiếm vốn không thuộc về hắn, lưỡi kiếm dính m.á.u hổ, bàn tay cầm chuôi khẽ run.
Qua rất lâu.
Hắn quay đầu, ngược sáng mỉm cười với ta:
“Thẩm tiểu thư, trốn học một ngày, phải phạt.”
Thật ra đã là chuyện rất xa xưa, vậy mà ta vẫn nhớ rõ ngày ấy nắng gắt.
Tất cả ánh sáng đều phủ lên người hắn.
Ta thật sự đã thấy rất nhiều, rất nhiều dáng vẻ của Tạ Lâm An.
Chỉ là hắn chỉ thấy ta hai lần.
“Trình Ngọc Nương.”
Giọng Tạ Lâm An vang bên tai ta.
Ta chậm rãi tỉnh mộng, mở mắt ra liền thấy căn phòng của Trình Ngọc Nương.
Tạ Lâm An ngồi bên giường, ánh mắt sâu thẳm nhìn ta.
“Tạ Lâm An.”
Ta gọi hắn.
Hắn quay đầu sang chỗ khác.
Một lát sau, hắn thấp giọng hỏi ta:
“Trình Ngọc Nương, nếu bệnh của ta không chữa được, không thi đỗ trạng nguyên, cũng chẳng làm đại quan, ngươi vẫn sẽ lo cho ta chứ?”
Ta đáp: “Sẽ.”
Thiếu niên quay đầu lại, vẻ u ám trong mày mắt tan biến.
Trong đôi mắt dường như có vài sợi ấm áp.
Thật sự rất đẹp.
Ta ngồi dậy, tay đặt lên vai hắn:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Nhưng ngươi yên tâm, bệnh của ngươi nhất định sẽ khỏi, cũng nhất định thi đỗ trạng nguyên, còn sẽ trở thành vị quan được người người khen ngợi.”
Hắn cúi mắt nhìn tay ta, vành tai hơi nhuốm hồng.
“Ta không thèm khát sự khen ngợi của bọn họ.”
Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối
Hắn ngẩng mắt nhìn ta:
“Nhưng nếu ngươi muốn, ta sẽ làm.”
Đúng lúc bầu không khí giữa chúng ta càng lúc càng mập mờ, thì cửa phòng bị người từ ngoài đẩy vào.
Phụ thân ta hùng hổ chạy vào.
“Ta biết ngay mà.”
Ông gạt tay ta khỏi vai Tạ Lâm An:
“Cô nam quả nữ, còn ra thể thống gì!”
Ta chớp mắt.
Ông giận dữ chỉ vào ta hồi lâu, rồi quay sang chỉ vào Tạ Lâm An:
“Họ Tạ kia, ngươi có thể về Tạ gia đi không, sao lại dày mặt ở lì trong nhà nữ tử người ta như vậy.”
“Cái gì mà Tạ gia.”
Tạ Lâm An nhìn ông, nhạt giọng nói:
“Ta là A Ngọc nhặt về, nàng nói để ta làm phu quân nàng.”
……
Trời đất chứng giám!
Khi đó ta chỉ nhất thời lỡ lời, nói chơi với A Hoan thôi!
Tạo nghiệt rồi!
“Tạo nghiệt a!”
Phụ thân ta vẻ mặt khó tin nhìn ta:
“Loại lời này ngươi cũng nói được sao!”
Tạ Lâm An vung tay, đẩy ông lui lại hai bước.
“Chuyện này với Thẩm nhị công tử, có liên quan gì sao?”
Thấy hai người sắp cãi nhau, ta vội ho khan mấy tiếng.
Hai người này chẳng hiểu sao, cứ gặp là muốn đấu khẩu.
Như trẻ con vậy.
“Đừng nói những chuyện đâu đâu nữa, giờ việc quan trọng nhất là trị bệnh cho Tạ Lâm An, việc thứ hai mới là tước vị thế tử của Thẩm nhị công tử.”
Ta phải kéo chủ đề về lại.
Phụ thân ta nghe liền xù lông:
“Tại sao hắn là thứ nhất, ta là thứ hai? Còn nữa tại sao ngươi gọi hắn là Tạ Lâm An, mà gọi ta là Thẩm nhị công tử?”
Ta đâu thể gọi thẳng là Thẩm Cảnh Nghiệp chứ.
Như thế quá bất hiếu bất kính rồi.
Nhưng ta không gọi, phụ thân lại làm như chuyện này không qua được vậy.
“Được được, Thẩm Cảnh Nghiệp thì Thẩm Cảnh Nghiệp. Mau đi, chúng ta lên núi chữa bệnh cho Tạ Lâm An.”