Ta vừa nói vừa xuống giường xỏ giày.
Lại chậm mất hai ngày, vạn nhất lão lang trung đổi ý thì không hay rồi.
11
Ra khỏi thành, chúng ta chạm trán với xe ngựa của Quốc công phủ.
“Là tam tiểu thư nuôi ở trang ngoài của Quốc công phủ trở về rồi.”
“Tam tiểu thư nào?”
“Còn có thể là ai, chẳng phải vị tam tiểu thư được chỉ hôn cho nhị công tử Hầu phủ đó sao.”
Dòng người nhốn nháo, bàn tán đều xoay quanh vị tam tiểu thư của Quốc công phủ.
Ta và hắn bất giác cùng nhìn về phía phụ thân ta.
Phụ thân ta tức tối, đi ở phía trước, càng đi càng nhanh.
Mãi đến khi ra khỏi thành, ông mới chậm lại.
Thính Phong đi sát sau lưng, thấy vậy liền thấp giọng nói:
“Thiếu gia, nếu người thật sự thích Trình cô nương, chi bằng đi cầu Hầu gia lui hôn đi.”
Ta khẽ sững người.
Tạ Lâm An đi bên cạnh ta, ánh mắt quét qua lạnh như kim châm.
Phụ thân ta vung tay tát mạnh vào đầu Thính Phong, rồi quay lại liếc ta một cái:
“Cái gì mà thích Ngọc Nương, Ngọc Nương đối với ta có ơn cứu mạng, ta coi nàng như huynh đệ cùng chung hoạn nạn. Ngươi mà còn dám nói bậy, ta xé rách miệng ngươi!”
Thính Phong ôm đầu chạy loạn:
“Thế người cứ nhằm vào Tạ công tử để làm gì?”
Phụ thân ta vừa đá vừa đuổi hắn ta, miệng còn oang oang:
“Ta là thấy hắn chướng mắt! Hắn thì có chỗ nào xứng với Ngọc Nương, gầy nhẳng như cây sào.”
Thấy vậy, ta nhịn không được mà “phì” một tiếng bật cười.
Tạ Lâm An nghiêng đầu nhìn ta.
Ta liên tục xua tay:
“Ta không phải cười ngươi đâu.”
Ngón tay hắn khẽ siết lại, đôi môi mỏng mím thành một đường.
Buổi cơm chiều hôm ấy, hắn hiếm khi ăn đến hai bát.
Lão lang trung nhìn nồi cơm trống trơn lại liếc qua hai tiểu tử trước mặt, râu ria phập phồng, mắt trợn trừng:
“Các ngươi đến đây là để ăn chực đấy à?”
Nói thế nhưng rồi ông vẫn nghiêm túc bắt mạch cho Tạ Lâm An.
Chúng ta vây quanh, thấy ông lúc thì vuốt râu, lúc thì nhíu mày.
“Thế nào rồi? Hắn mắc bệnh gì vậy?”
Ta nhịn không được mà hỏi.
Ông lắc đầu:
“Không phải bệnh.”
Không phải bệnh thì là gì?
“Là trúng độc.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lão lang trung thu tay lại, nhìn Tạ Lâm An:
“Đây là cổ độc từ Tây Vực. Tử cổ ở trong cơ thể ngươi, chỉ cần mẫu cổ khống chế thì có thể khiến ngươi phát cuồng khát m.á.u.”
Ta hoảng hốt:
“Vậy phải làm sao? Tử cổ có cách nào lấy ra không?”
Lão lang trung liếc ta một cái:
“Cổ trùng này cực kỳ ác độc, ngày thường ẩn sâu trong thân thể, khó mà phát hiện. Ta cho ngươi một phương thuốc, uống trong bảy ngày, đợi đến lần cổ độc phát tác tiếp theo, tử cổ sẽ di chuyển trong cơ thể, khi ấy rạch da dẫn dụ bằng m.á.u tươi là có thể lôi ra.”
Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối
Nghe xong quả nhiên thấy độc địa tàn nhẫn đến cực điểm.
Ta quay sang nhìn Tạ Lâm An:
“Ngươi có biết là ai hạ cổ ngươi không?”
Hắn cụp mắt.
Có vẻ là biết.
Hắn im lặng thật lâu, rồi chỉ khẽ đáp lão lang trung:
“Chuyện này ta tự giải quyết, đa tạ.”
Lão lang trung lại nói:
“Nếu lão phu đoán không sai, tử cổ trong người ngươi mới phát tác mấy hôm trước, cơ thể suy tổn nghiêm trọng. Hôm nay ta châm cứu trước, rồi về nghỉ ngơi mấy ngày.”
Ông cười híp mắt:
“Đợi đến khi khỏi rồi, đừng quên lên núi cùng lão phu đấu cờ.”
Dứt lời, ông lấy hòm kim châm chuẩn bị trị liệu.
Phụ thân ta kéo ta ra ngoài đứng chờ.
Chúng ta ngồi song song trên bậc thềm, phụ thân ta quay sang hỏi:
“Hắn thân thể hư nhược, ngươi cũng nghe rồi chứ?”
Ta ngẩn ra, rồi gật đầu:
“Do cổ trùng gây ra.”
“Nếu không phải do cổ trùng thì sao?”
“Thì sao là sao?”
“Ai da.”
Phụ thân ta ghé sát tai ta thì thầm:
“Ta quen không ít công tử tài tuấn, hay là ngươi…”
Ta chưa để ông nói hết, đã cắt ngang:
“Sao ngài lại ghét tam tiểu thư Quốc công phủ?”
Ông bật dậy.
“Trình tiểu thư không biết thôi.”
Thính Phong chen vào ngồi xuống:
“Năm xưa thiếu gia từng gặp tam tiểu thư kia một lần, nói nàng ta vừa xấu vừa dữ như dạ xoa, hôm đó còn một quyền đánh rụng mất răng thiếu gia.”
Ta nhịn không được, lại “phì” cười ra tiếng.
Phụ thân ta nghiến răng:
“Là cố ý! Dù ta có phải xuống đây làm đạo sĩ, cũng quyết không cưới con dạ xoa đó!”