Ta Là Bạch Nguyệt Quang Yểu Mệnh Của Tể Tướng

Chương 13



Ta chống má, thảnh thơi hỏi:

 

“Thật không?”

 

Ông thề son sắt:

 

“Còn thật hơn vàng ròng!”

 

“Được thôi.” 

 

Ta giơ tay đập vào lòng bàn tay ông: 

 

“Nếu ngài cưới nàng, phải cho ta một trăm lượng vàng.”

 

Tiền của phụ mẫu, ta phải nghĩ cách kiếm về mới được.

 

12

 

Khi Tạ Lâm An đưa ta về nhà, trăng đã treo cao ngọn cành.

 

Hắn đứng ở cửa, không bước vào.

 

Ta quay đầu nhìn hắn, hắn vươn tay gỡ xuống một chiếc lá rụng vướng nơi tóc ta.

 

“Ngọc Nương, ta phải về Tạ gia rồi.” 

 

Giọng hắn trầm thấp, ai nghe cũng biết Tạ gia là hàng hùm ổ sói.

 

Ta theo bản năng nắm chặt lấy tay hắn.

 

Hắn khẽ cười.

 

Đây là lần đầu tiên hắn cười với ta, nụ cười ấy sáng như vầng nguyệt, khiến người ta động lòng.

 

“Đợi ta quay lại tìm ngươi.” 

 

Hắn cười, rút tay về, nói xong liền xoay người đi.

 

Trong ngõ thắp mấy ngọn đèn, bóng dáng vốn gầy yếu của hắn bị kéo dài, trông đơn bạc đến xót xa.

 

Ta nhịn không được gọi hắn:

 

“Tạ Lâm An.”

 

Hắn dừng bước, quay đầu.

 

Ta cũng mỉm cười với hắn:

 

“Ngươi vạn sự cẩn thận.”

 

Hắn gật đầu, lần này bước vào màn đêm rồi không quay lại nữa.

 

Những ngày tiếp theo, ta chẳng còn thấy hắn.

 

Ngược lại, phụ thân ta thì ba ngày hai lần chạy tới, chỉ sợ Tạ Lâm An thừa dịp ông không để ý mà quay lại.

 

“Ta nói ngươi nghe, một tiểu thư khuê các mà để một nam tử ở lại qua đêm trong nhà, danh tiếng biết bao hỏng bét.” 

 

Mỗi lần đến, ông đều lải nhải không ngừng.

 

Y hệt như hai mươi năm sau.

 

Thính Phong đứng cạnh, bĩu môi:

 

“Thiếu gia, ngài quan tâm bản thân nhiều hơn thì hơn.”

 

“Làm sao?” 

 

Ta bỏ hai tay khỏi tai.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Vài hôm trước, thiếu gia vừa đi luyện võ như đã nói, vừa dò xét việc thế tử trong quân. Quả thật phát hiện thế tử cấu kết với Thị lang Binh bộ, nhưng chưa tìm được chứng cứ thì đã bị Hầu gia phạt một trận.”

 

“Vì sao lại phạt? Luyện võ Hầu gia không vui sao?”

 

“Vui chứ, còn định dẫn thiếu gia tới Quốc công phủ dự tiệc, nhưng thiếu gia nhất quyết không đi.”

 

Ta nhìn về phía phụ thân ta.

 

Ông thở dài, ngồi xuống cạnh ta:

 

“Ngọc Nương, ngươi nói xem, nếu làm thế tử nghĩa là phải cưới kẻ không muốn cưới, phải làm chuyện không muốn làm, vậy thế tử có ý nghĩa gì?”

 

“Thanh danh xấu xa thì có sao đâu? Chẳng qua gió vào tai này ra tai kia thôi. Nay ta vẫn có thể ngồi đây trò chuyện với ngươi, chẳng phải tốt lắm sao?”

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

Một tràng lời dồn dập khiến ta có phần lúng túng.

 

Thật ra từ trước đến nay đều là ta kéo ông về phía trước, bởi ta nhớ rõ sau này ông sẽ là Hầu gia, nên cứ mặc định ông phải là Hầu gia.

 

Mà bỏ qua cảm thụ của ông.

 

Đối với Tạ Lâm An cũng thế.

 

Ta cứ nghĩ ta đã thấy được dáng vẻ hai mươi năm sau của bọn họ, thì cho rằng đó vốn là cuộc sống họ mong muốn.

 

Kỳ thực không phải vậy.

 

Ta vỗ vai ông, cười nói:

 

“Ngươi nói đúng, con người phải sống theo cách bản thân muốn.”

 

Thấy ta không còn khuyên răn, mày mắt ông liền sáng sủa hẳn.

 

Vui vẻ kéo ta đi tới một nơi tốt lành.

 

Mà nơi tốt lành ấy, tự nhiên không phải là D Xuân Lâu, mà là sòng bạc Thịnh Hiền.

 

Chỉ là chúng ta còn chưa kịp bước vào, đã bắt gặp mấy người trong hẻm.

 

“Phu quân ngươi đã cầm cố ngươi cho ta, ngươi phải đi với ta!” 

 

Một nam nhân áp sát nữ tử bị dồn vào góc tường.

 

Nữ tử khóc thảm thiết.

 

Đúng lúc bàn tay nam nhân đưa tới, lại bị người chắn lại.

 

Một thiếu nữ từ cửa sổ nhảy xuống, tà váy tung bay như đóa phù dung nở rộ trong không trung.

 

“Nàng không muốn.” 

 

Giọng nàng trong trẻo, dễ nghe vô cùng.

 

Gió hất tung một góc khăn trùm, chỉ mơ hồ thấy sống mũi thanh tú và đôi môi đỏ thắm. 

 

Không khó để đoán ra đó là một mỹ nhân.

 

“Con nhóc ở đâu chui ra? Phu quân nàng ta thua bạc đem nàng cầm cho ta, nàng không muốn, ai muốn? Ngươi muốn chắc?” 

 

Nam nhân bỉ ổi, thò tay muốn lột khăn thiếu nữ.

 

Phụ thân ta định xông tới.

 

Chỉ thấy thiếu nữ xoay chiếc ngọc địch trong tay, bàn tay nam nhân dường như bị đánh gãy. 

 

Hắn hét thảm một tiếng, quỳ rạp xuống đất.

 

“Đây là bản cô nương thưởng cho ngươi, cả món nợ phu quân nàng nợ ngươi ta trả thay luôn.”