Ta Là Bạch Nguyệt Quang Yểu Mệnh Của Tể Tướng

Chương 14



Thiếu nữ ném một cái túi gấm vào hắn.

 

Phụ thân ta liền bước tới, ta định giữ lại cũng không kịp.

 

Ông nhặt túi gấm, lấy bạc bên trong ném vào người kia, tiện thể còn đá thêm một cước.

 

Thiếu nữ nhìn phụ thân ta với vẻ kỳ lạ.

 

Phụ thân ta đưa trả túi gấm:

 

“Chớ để thứ bẩn thỉu này làm ô uế túi gấm của tiểu thư.”

 

Lúc ấy có một nhà hoàn hớt hải chạy tới.

 

“Tiểu thư, người lại chạy loạn nữa rồi.” 

 

Nha hoàn đỡ nàng.

 

“Dơ rồi thì vứt đi.” 

 

Thiếu nữ thản nhiên để mặc, rồi nhìn nữ tử đáng thương kia:

 

“Sau này chọn người cho kỹ, chớ hủy cả đời.”

 

Dứt lời, nàng cùng nha hoàn rời đi.

 

“Tiểu thư, lão gia đang gấp gáp gọi người về.”

 

“Có chuyện gì?”

 

“Không phải vẫn là chuyện hôn sự cùng nhị công tử Hầu phủ sao.”

 

“Bắt ta gả cho cái đồ nhát cáy đó, thà để ta ở trang ngoài cô độc đến c.h.ế.t còn hơn.”

 

……

 

Ta dường như thấy thân hình phụ thân ta lảo đảo theo gió.

 

13

 

Phụ thân ta bệnh rồi. 

 

Bệnh tương tư. 

 

Cùng mắc bệnh với ông, còn có ta.

 

Hai phụ tử ta ngồi song song trong viện, nhìn đôi chim nhạn nối đuôi nhau nơi chân trời, thở dài một tiếng.

 

“Ngọc Nương, ngươi nói A Vũ phải làm sao mới chịu chấp nhận ta đây?” 

 

Phụ thân ta muộn phiền không thôi. 

 

Mới mấy ngày mà đã gọi là A Vũ rồi.

 

Tuy ta biết cuối cùng mẫu thân nhất định sẽ chấp nhận ông, nhưng lúc này ta lại chẳng muốn để ông dễ chịu chút nào. 

 

“Không biết đâu.” 

 

Ta chống cằm:

 

“Có điều nhìn dáng vẻ hôm đó của nương, chỉ e người thích bậc anh hùng đội trời đạp đất thôi.”

 

“Đại anh hùng…” 

 

Ông lặp lại một lượt.

 

Ta gật đầu, rồi hỏi: 

 

“Ngài nói xem, giờ này Tạ Lâm An đang làm gì?”

 

Ông thuận miệng: 

 

“Chắc là đang chịu phạt rồi.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Chịu phạt?” 

 

Ta vội nhìn ông.

 

Ông lúc này mới bừng tỉnh, vỗ mạnh lên trán: 

 

“Xem cái đầu óc này! Hôm nay ta tới chính là để nói chuyện này với ngươi. Hôm qua Tạ phủ náo loạn một trận, nghe nói là tiểu thư Thượng thư ngã xuống nước trong Tạ phủ.”

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

Ta sốt ruột đứng phắt dậy: 

 

“Thế thì liên quan gì đến Tạ Lâm An?”

 

Phụ thân ta nhún vai, điệu bộ như thể quá hiển nhiên.

 

Phải rồi. 

 

Vào lúc này, đương nhiên sẽ lôi một kẻ không phụ mẫu, chẳng ai chống lưng ra gánh tội thay.

 

Ta không nghĩ ngợi gì, liền xốc váy chạy đi. 

 

Tạ Lâm An chắc chắn lại bị thương rồi. 

 

Ta phải cứu hắn.

 

Ngoài Tạ phủ vẫn yên hòa như cũ, kẻ đi người lại, ngựa xe cũng đều mang dáng vẻ phú quý.

 

Ta lần tới hậu viện, vốn định dùng cách cũ mà trèo tường, ai ngờ lại thấy nơi góc tường có một cái lỗ chó. 

 

Lỗ chó so với trèo tường thì tiện hơn nhiều.

 

Phía bên kia lỗ chó chính là một góc hậu viện Tạ gia.

 

Viện này cỏ dại mọc um tùm, gọi là tĩnh lặng thì nghe còn được, mà nói thẳng ra thì chỉ là hoang phế.

 

Ta đang định đi tiếp thì nghe thấy phía không xa vang lên tiếng người.

 

“Tạ Lâm An, mới quỳ một đêm đã không chịu nổi sao?” 

 

Giọng nói đắc ý truyền ra từ một gian phòng.

 

Ta vòng sang hướng khác, đục một lỗ trên cửa sổ.

 

Trong phòng bày trí đơn sơ. 

 

Người nói chuyện đứng cạnh giường, dung mạo có vài phần giống Tạ Lâm An.

 

“Đương nhiên ta biết không thể nào là ngươi đẩy Niễu Niễu xuống nước, nhưng thì sao? Loại vô dụng như ngươi mà cũng dám mơ tưởng tới Niễu Niễu, ta nhất định khiến ngươi sống không bằng c.h.ế.t.”

 

Hắn ta từ trong n.g.ự.c lấy ra một cái hộp, cười tà ác: 

 

“Chỉ cần ngươi phát cuồng ngay trước mặt Niễu Niễu, ta xem nàng còn thích ngươi nổi không.”

 

Tạ Lâm An ngồi tựa trên giường, quay lưng về phía ta. 

 

Ta không nhìn rõ dáng vẻ hắn lúc này, chỉ nghe thấy giọng khàn lạnh: 

 

“Ngươi muốn làm gì?”

 

Người kia vuốt cái hộp nhỏ, cười xoay người: 

 

“Đợi Niễu Niễu đến, ngươi sẽ biết.”

 

Đợi hắn ta đi xa, ta mới cẩn thận đẩy cửa sổ chui vào.

 

Vừa chạm đất, Tạ Lâm An đã bổ nhào tới bóp lấy cổ ta.

 

Cảm giác lạnh lẽo ngột ngạt này, y hệt lần đầu ta gặp hắn sau khi quay về.

 

“Tạ Lâm An.” 

 

Ta vỗ mạnh vào tay hắn.

 

Hắn như bị kinh hãi, vội vàng buông tay.