Ta Là Bạch Nguyệt Quang Yểu Mệnh Của Tể Tướng

Chương 15



Gương mặt tái nhợt, đầy hoảng loạn. 

 

Trông đến xót xa. 

 

Mới mấy ngày thôi, sao hắn lại giày vò thành bộ dạng này?

 

“Ngọc Nương…” 

 

Hắn hoảng hốt quỳ ngồi trước mặt ta:

 

“Sao ngươi lại đến đây?”

 

Ta đứng trước mặt hắn, cúi xuống nhìn chằm chằm vào đôi mắt đẹp ấy.

 

Hắn ngẩng đầu nhìn ta, đáy mắt hơi đỏ, ánh nước dâng tràn.

 

Ta không nhịn được khẽ nhấc cằm hắn, hung hăng nói: 

 

“Ta mà không tới, chẳng phải ngươi sẽ bị bắt nạt đến c.h.ế.t sao?”

 

Hắn khàn giọng gọi: “Ngọc Nương.”

 

Tiếng gọi ấy khiến lòng người run rẩy.

 

Ta nắm chặt cổ tay hắn: 

 

“Ta đưa ngươi đi.”

 

Hắn lại bắt ngược lấy ta.

 

“Đợi một chút thôi, sắp xong rồi.” 

 

Hắn quỳ tiến một bước, ngẩng đầu khẩn cầu ta:

 

“Ngươi ra ngoài chờ ta được không?”

 

Ta lắc đầu: “Ta ở lại với ngươi.”

 

Đáy mắt hắn càng đỏ hơn.

 

“Ta không muốn ngươi thấy ta phát cuồng… ta sợ sẽ làm tổn thương ngươi.” 

 

Giọng nói và mắt hắn run rẩy. 

 

Thật sự là sợ hãi.

 

Ba chữ “Ta không sợ” nghẹn trong cổ họng, cuối cùng ta vẫn nuốt xuống.

 

“Được, ta ra ngoài chờ.” 

 

Ta như đang vỗ về một con thú nhỏ bị thương, xoa đầu hắn: 

 

“Ngươi nhất định phải ra bình yên.”

 

Đôi mắt hắn sáng lấp lánh, mỉm cười gật đầu.

 

Tiễn ta ra ngoài.

 

14

 

Ta ở ngoài tường chờ mãi đến tối mịt, bên trong mới vang động tĩnh. 

 

Hình như có người ra vào, có cả tiếng chửi rủa.

 

Ta không nhịn được, lại chui vào.

 

Nấp trong bụi cỏ, ta thấy một đoàn người từ phòng Tạ Lâm An đi ra.

 

Dẫn đầu là nam nhân lúc nãy cùng một thiếu nữ y phục hoa lệ.

 

“Niễu Niễu đừng sợ, Tạ Lâm An từ nhỏ đã mắc quái bệnh này. Từ nay chúng ta sẽ giam hắn lại, sẽ không để hắn làm hại nàng nữa.” 

 

Nam nhân vừa dỗ dành thiếu nữ, vừa dẫn người rời khỏi viện.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Từ những lời họ, ta đã đoán được tình hình trong phòng lúc này.

 

Như có dây leo bò dần vào cơ thể, siết chặt lấy tim ta.

 

Ta hít sâu mấy hơi, mới dám bước vào phòng Tạ Lâm An.

 

Trong phòng đã rối tung rối mù.

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

Nến trên giá lay động trong gió, bóng đổ trên đất cũng run rẩy theo.

 

Ta rón rén bước vào, vừa nhìn đã thấy Tạ Lâm An bị trói trên giường.

 

Y phục xộc xệch, dây thừng to bằng ngón tay siết vào vết thương khiến m.á.u rỉ không ngừng.

 

“Tạ Lâm An.” 

 

Giọng ta run lẩy bẩy.

 

Đôi mắt đỏ điên dại của hắn dường như khựng lại một thoáng.

 

Ta vội lao tới, tháo dây cho hắn, rồi kéo chăn quấn lấy người hắn.

 

Hắn siết lấy chăn, gân xanh nổi trên tay, trong mắt còn sót lại một tia lý trí.

 

“Mau đi.” 

 

Hắn vừa nói được một câu, đã cắn chặt môi dưới. 

 

Chẳng mấy chốc m.á.u tràn ra.

 

Nước mắt ta không kìm được, vừa khóc vừa hỏi: 

 

“D.a.o đâu? Tạ Lâm An, d.a.o ở đâu?”

 

Hắn cắn môi, gắng gượng bật ra hai chữ: 

 

“Mau đi!”

 

Không.

 

Ta bật dậy lục tung khắp nơi. 

 

Đến khi tìm được con d.a.o găm hắn giấu nơi góc giường, thì hắn đã nhào tới.

 

Ta bị đè xuống giường, đau đến khẽ kêu một tiếng.

 

Ánh trăng ngoài cửa sổ và ánh nến trong phòng giao hòa trên thân hắn, khiến dáng vẻ lúc này của hắn tà mị đến cực điểm.

 

M.á.u chảy ròng ròng trên người và gương mặt, nổi bật trên làn da trắng tái, càng thêm đáng sợ.

 

“Tạ… Tạ Lâm An.” 

 

Ta run giọng gọi.

 

Tay hắn ghì chặt cổ tay ta.

 

Trong cuộc giằng co, cuối cùng hắn hoàn toàn mất hết lý trí.

 

Mắt đỏ ngầu, cúi đầu cắn mạnh vào vai cổ ta.

 

“Tạ Lâm An!” 

 

Ta đau đến thét lên, vừa khóc vừa mắng:

 

“Đợi ngươi tỉnh lại, ta sẽ cho ngươi biết tay!”

 

Hắn bỗng buông ra.

 

Ta tưởng hắn đã tỉnh, nào ngờ hắn lại cúi xuống cắn môi ta.

 

Mùi m.á.u lan trong không khí.