Khoảnh khắc ấy không phân biệt được m.á.u của ta hay của hắn, chỉ nghe thấy tiếng tim đập dồn dập như muốn nổ tung.
Thấy ta không động đậy, hắn dần buông ra, như muốn tìm chỗ khác để cắn.
Khi đó, ta chợt thấy trên cánh tay hắn có con cổ trùng bò lổm ngổm.
Ta lập tức rạch một nhát d.a.o trên tay hắn, chặn đường đi của nó.
Hắn đau nên vô thức bật dậy khỏi người ta.
Ta lau m.á.u trên môi, áp vết thương trên tay hắn vào gần, quả nhiên dụ được cổ trùng ló đầu ra.
Không kịp nghĩ nhiều, ta chộp lấy, ném xuống đất, giẫm mạnh liên tiếp.
Con cổ trùng trên đất quằn quại vài cái, rồi bất động.
“Tạ Lâm An, nó c.h.ế.t rồi phải không?”
Ta vừa khóc vừa quay lại hỏi hắn.
Nào ngờ phát hiện hắn đã ngã vật ra giường, ngất đi từ lúc nào.
Cắn xong liền ngủ.
Đúng là biết làm nũng thật.
Phụ thân ta tới nơi thì thấy ta đang kéo lê Tạ Lâm An chui qua lỗ chó.
Ông bên kia, ngồi xổm hỏi ta:
“Miệng ngươi làm sao vậy?”
Ta hậm hực kéo Tạ Lâm An:
“Bị hắn cắn đấy.”
“Sao có thể?”
Phụ thân ta cùng kéo:
“Hắn cắn người thì như chó dại, sao lại chỉ có một vết xíu này?”
Đợi kéo được Tạ Lâm An ra ngoài, ông liếc môi hắn rồi lại liếc môi ta.
“Rốt cuộc là hắn cắn ngươi, hay ngươi cắn hắn vậy?”
Ta thuận theo ánh mắt ông nhìn xuống.
Quả nhiên thấy dưới môi Tạ Lâm An còn hằn rõ dấu răng, m.á.u me loang lổ.
Hóa ra cuối cùng, hắn lại cắn chính mình.
15
Tạ Lâm An ngủ li bì suốt hai ngày.
Lão lang trung nói trong cơ thể hắn độc trùng đã được giải, chỉ là độc phát lâu dài khiến khí huyết hao tổn, cần phải tĩnh dưỡng trên núi một thời gian.
“Còn tưởng là thông minh lắm.”
Phụ thân ta hừ một tiếng:
“Cuối cùng vẫn để người ta tính toán đến nông nỗi này.”
Ta trừng mắt nhìn ông:
“Hắn làm sao giống được ngài? Tạ gia vốn là hang hùm ổ sói, phòng không xuể.”
Tạ Lâm An ngồi sau lưng ta, nghe ta nói vậy thì ngoan ngoãn gật đầu.
Phụ thân ta tức đến nổ phổi:
“Ngươi lại còn vì hắn mà hung dữ với ta!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta quay đầu liếc nhìn Tạ Lâm An.
Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối
Hắn vừa mới tỉnh, chỉ khoác một bộ trung y trắng đơn sơ, càng lộ vẻ cô độc yếu đuối, khiến người ta thương xót vô cùng.
“Ta… ta nói toàn là sự thật.”
Ta thẳng lưng nhìn phụ thân.
“Nhưng lần này, một kế nhỏ như việc tiểu thư Thượng Thư ngã xuống hồ, hắn cũng mắc lừa.”
Phụ thân ta nheo mắt nhìn Tạ Lâm An.
Tạ Lâm An theo bản năng liếc sang ta, rồi khẽ ho khan mấy tiếng, giọng yếu ớt:
“Lần này là ta quá ngu dại.”
“Không phải.”
Ta xoay người vỗ tay hắn, an ủi:
“Đừng nghe ngài ấy nói lung tung. Ngươi chỉ một lòng muốn lấy trùng ra, nào rảnh mà để ý đến mấy chuyện này.”
“Ngọc nương, ngươi đối với ta thật tốt.”
Khóe môi hắn khẽ cong, ánh mắt còn cố ý liếc về phía phụ thân ta.
“Ngươi! Các ngươi…!”
Phụ thân ta giận đến mức lùi hẳn hai bước.
“Nhị Thẩm công tử nếu rảnh rỗi, vẫn nên lo chuyện hôn sự của mình thì hơn.”
Tạ Lâm An ngẩng đầu cười nhạt, vô tội nhìn phụ thân ta.
Phụ thân ta sững lại.
Từ ngày theo ta lên núi, ông đã mấy hôm chưa về thăm mẫu thân.
Nghe hắn nói vậy, ông ném lại một câu “Chăm chỉ tĩnh dưỡng!” rồi cắm đầu chạy mất.
Ta nhìn bóng lưng vội vã của ông, không nhịn được bật cười.
Tạ Lâm An hỏi: “Ngọc nương cười gì?”
Ta cười đáp: “Không có gì, chỉ là ta sắp phát tài rồi.”
Một trăm lượng hoàng kim kia chứ đâu.
Những ngày sau đó, ta ở bên Tạ Lâm An dưỡng thương trên núi.
Phụ thân ta thì xuống núi quấn lấy mẫu thân.
Thỉnh thoảng ông cũng chạy lên khóc lóc kể khổ với ta, rằng ông khó khăn thế nào.
“Tam tiểu thư người ta cũng chẳng dễ dàng gì, chỉ vì đánh ngài một cái răng mà phải chạy ra trang tử ẩn mình bao lâu. Vừa mới trở về, trong nhà đã gà bay chó sủa, lại còn bị ngài quấn lấy.”
Ta cho một lời bình thẳng thắn.
Mẫu thân ta năm xưa vốn cao thủ đấu đá trong nội viện.
Bây giờ hẳn bận xử lý chuyện trong phủ Quốc công, nào có thời gian để ý đến phụ thân ta.
Phụ thân ta ủ rũ: “Vậy ta phải làm sao?”
Tạ Lâm An chậm rãi bóc nho, cười như xem kịch:
“Ngươi cũng nên đấu một phen, chẳng phải sẽ dễ thấu hiểu nhau hơn sao?”
Ta liếc hắn một cái.
Hắn liền lấy lòng, đưa quả nho đã lột vỏ đến bên miệng ta.
Không biết có phải ảo giác hay không, dạo này ta cứ thấy hắn giống một con hồ ly… còn vẫy đuôi nữa.