Ta Là Bạch Nguyệt Quang Yểu Mệnh Của Tể Tướng

Chương 17



Ta ngoan ngoãn cắn lấy quả nho trong tay hắn. 

 

Đầu ngón tay mát lạnh khẽ lướt qua môi ta, tim ta run lên một cái, tê dại ngọt ngào.

 

Ngón tay hắn không rút về ngay, mà dừng ở khóe môi chỗ vết thương: 

 

“Còn đau không?”

 

Khác hẳn sự trêu chọc ban nãy, giọng hắn tràn đầy hối hận và thương xót.

 

Tai ta nóng bừng, quả nho trong miệng cũng như nóng bỏng, chảy thẳng xuống tận đáy tim.

 

Ta lắc đầu.

 

Phụ thân ta tức đến vỗ bàn rầm một cái, bàn gãy đôi: 

 

“Ta ngay cả thê tử cũng chưa cưới nổi, mà các ngươi lại dám bày trò xấu hổ ngay trước mặt ta!”

 

Lão lang trung nghe động vội chạy vào, thấy bàn gãy thì râu ria dựng ngược, quát: 

 

“Tên nhãi thối tha, vừa đến đã phá phách ta!”

 

Cuối cùng phụ thân ta bị ông ấy đuổi thẳng xuống núi.

 

“Ngươi vừa bảo hắn đi đấu với thế tử?” 

 

Ta nhìn theo bóng phụ thân hỏi Tạ Lâm An.

 

Hắn rũ mắt nhìn ta, giọng dịu dàng: 

 

“Chẳng phải là ý Ngọc Nương sao?”

 

Ta quay lại nắm lấy tay hắn.

 

“Ta bây giờ chỉ mong chúng ta bình an, mạnh khỏe, sống lâu trăm tuổi.”

 

Đôi mắt hắn càng thêm nhu hòa, như có cả hồ xuân thủy ngập vào. 

 

Đẹp đến xao động lòng người.

 

“Được.” 

 

Hắn siết c.h.ặ.t t.a.y ta.

 

16

 

Tạ Lâm An vẫn định đi thi khoa cử. 

 

Để tránh Tạ gia tiếp tục giở trò, hắn an tâm ở lại trên núi.

 

Lão lang trung thích đánh cờ với hắn, đương nhiên vui vẻ đồng ý.

 

“Cờ nghệ của ngươi đúng là giỏi hơn nha đầu này nhiều.” 

 

Lão hừ hừ, ném quân cờ trong tay.

 

Tạ Lâm An ngẩng đầu nhìn ta: 

 

“Ngọc Nương cũng biết đánh cờ?”

 

“Ta… chỉ biết chút da lông thôi.” 

 

Ta cười. 

 

Đời trước ta chỉ học mấy quyển cờ phổ của hắn, lần trước lên núi cũng chỉ tình cờ đánh được vài ván.

 

“Vậy chúng ta đấu một ván nhé?” 

 

Hắn mỉm cười kéo ta ngồi xuống.

 

Lão lang trung liền bĩu môi, nhường chỗ, tự đi xuống đạo quán dạo chơi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Ta vốn chỉ là kẻ đánh cờ nửa vời, lại thường theo dáng dấp của Tạ Lâm An, theo lý thì không thể thắng.

 

Ấy vậy mà khi ta bán tín bán nghi đặt viên cờ cuối cùng xuống bàn, lại thắng thật.

 

Tạ Lâm An buông quân cờ: 

 

“Ngọc Nương quả nhiên cờ nghệ cao siêu.”

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

Ta ngẩng nhìn hắn.

 

Khóe môi hắn khẽ cong, ánh chiều tà phủ phía sau lưng, gió nhẹ thổi tung dải buộc tóc, thoáng chốc tựa như chàng là sắc màu duy nhất giữa đất trời.

 

“Nước cờ này của nàng có tên gì không?” 

 

Hắn khẽ hỏi.

 

Ta ngơ ngác lắc đầu.

 

Ngón tay thon dài của hắn chỉ vào một quân cờ trắng: 

 

“Hay gọi là Dạ huỳnh liệt quang đi.”

 

“Dạ huỳnh liệt quang?”

 

“Quân cờ này như một con đom đóm nhỏ, bỗng chốc xé rách màn đêm, mang đến ánh sáng cho ván cờ c.h.ế.t.”

 

Ta theo ngón tay hắn nhìn xuống bàn, quả nhiên đây chính là quân cờ cứu cả ván.

 

“Là ta hạ sao?” 

 

Ta tự chỉ vào mình, không dám tin.

 

Ánh mắt hắn dịu dàng, gật đầu.

 

Đúng lúc này, phụ thân ta biến mất mấy hôm bỗng lao ra, vung tay làm bàn cờ loạn bảy tám phần.

 

Ta giận dữ trừng ông.

 

Ông gãi đầu: 

 

“Ta đến để báo, ta muốn tòng quân.”

 

Ta sững người.

 

“Chẳng phải ta nói rồi sao? A Vũ thích đại anh hùng hiên ngang. Hơn nữa giờ nàng bận, không rảnh để ý đến ta. Ta nhân lúc này đi lập công danh, rồi trở về cưới nàng.” 

 

Ông nói chắc như đinh đóng cột, chỉ thiếu điều thề sống c.h.ế.t với mẫu thân ta.

 

“Biên quan chiến sự liên miên, rất nguy hiểm.” 

 

Ta không nhịn được ngăn lại.

 

Ông lắc đầu: 

 

“Ta không sợ. Chỉ cần ngươi ở kinh giúp ta trông chừng A Vũ.”

 

Ta còn muốn khuyên, lại bị Tạ Lâm An giữ chặt tay.

 

Phụ thân ta cũng trông thấy, bèn lấy từ n.g.ự.c ra một lệnh bài ném cho hắn.

 

“Đây là lệnh bài hoàng cung của cô mẫu ta cho ta. Năm sau ngươi đi thi cần có người chứng thực thân thể khỏe mạnh, lúc đó mang theo lệnh này vào cung, tìm cô mẫu ta nhờ Thái y kiểm tra, sẽ không có vấn đề gì.”

 

Nói xong lại cảm thấy mình quá tốt với Tạ Lâm An, bèn giả bộ hung hăng: 

 

“Ta không phải vì ngươi đâu, nhớ phải đối xử tốt với Ngọc nương!”

 

Miệng cứng lòng mềm, xưa nay vẫn thế.

 

Để từ biệt cho ra dáng, ông còn mang mấy vò rượu lên, bảo phải uống đến khi say.