Ta Là Bạch Nguyệt Quang Yểu Mệnh Của Tể Tướng

Chương 18



Kết quả chính ông say nhất.

 

Ôm vò rượu, ông nói với ta: 

 

“Ngọc Nương, lần đầu gặp ngươi ta đã thấy lạ lạ, nhưng lại không nhịn được mà đối tốt với ngươi. Chúng ta đời trước hẳn có chút dây mơ rễ má.”

 

Đương nhiên có rồi.

 

Ta cũng ôm vò rượu: 

 

“Nói không chừng kiếp trước phụ ngươi chính là phụ thân ta đấy.”

 

Ông nghe xong cười ha hả, suýt ngã lăn.

 

“Ta xem ngươi thật sự say rồi, đến tiện nghi cũng để ta chiếm.”

 

Ta chỉ ngây ngô cười, không nói gì.

 

Ông lại giơ vò rượu, hướng xuống núi hét lớn: 

 

“Vì A Vũ, ta nhất định phải làm đại anh hùng!”

 

Cuối cùng là Thính Phong cõng ông xuống núi.

 

Nhìn theo bóng họ, ta xoay người liền ngã vào n.g.ự.c Tạ Lâm An.

 

“Uống nhiều quá rồi?” 

 

Giọng hắn mang theo ý cười từ trên đỉnh đầu truyền xuống.

 

Ta ngẩng mặt nhìn.

 

Trăng treo ngay trên đầu hắn, khiến hắn như gió mát trăng trong.

 

Ta đưa tay nhéo mặt hắn, lầm bầm: 

 

“Tạ Lâm An, ngươi thật là mấy chục năm cũng chẳng thay đổi.”

 

Hắn hơi ngẩn ra: “Gì cơ?”

 

Ta xua tay, ngốc nghếch cười hai tiếng: 

 

“Không có gì, chỉ khen ngươi như tùng xanh giữa tuyết, ta rất thích.”

 

Hắn giữ lấy bàn tay ta, ngón tay ấm áp khẽ xoa lên mu bàn tay.

 

“Ngọc Nương thích, vậy đợi ta đỗ đạt, chúng ta thành thân được không?” 

 

Gần như là giọng dỗ dành, nghe mà lòng ngứa ngáy.

 

Ta không nhịn được gật đầu.

 

Một cơn gió lạnh thổi qua, ta lập tức tỉnh táo lại.

 

“Không được.” 

 

Ta lắc đầu.

 

Ánh mắt hắn bỗng tối hẳn, quanh người lạnh lẽo: 

 

“Không được?”

 

Ta dựa vào n.g.ự.c hắn, mơ mơ hồ hồ nói: 

 

“Chúng ta không thành thân. Ta muốn cùng ngươi mãi mãi ở bên nhau.”

 

Thành thân rồi sẽ c.h.ế.t.

 

Ta không muốn c.h.ế.t.

 

17

 

Sau đêm ấy, Tạ Lâm An không còn nhắc tới chuyện thành thân nữa. 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ta thậm chí còn nghi ngờ, lời hắn từng nói muốn cưới ta chẳng qua chỉ là ảo giác khi ta say rượu mà thôi. 

 

Ban đầu ta còn lo không biết nên giải thích thế nào với hắn, nhưng hắn chẳng hỏi, ta cũng coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

 

Thu đi xuân đến, chẳng mấy chốc đã đến ngày khoa cử. 

 

Theo như kế hoạch, Tạ Lâm An cầm lệnh bài phụ thân ta đưa tiến cung. 

 

Ta vốn tưởng hắn đi cầu Lệ phi nương nương một vị thái y, nào ngờ hắn lại trực tiếp yết kiến hoàng đế.

 

Năm ấy hắn phát độc bỏ trốn khỏi Tạ gia, người Tạ gia đều tưởng hắn đã c.h.ế.t ngoài đường. 

 

Nay thấy hắn xuất hiện trong trường thi, tất cả đều kinh hãi.

 

“Tạ Lâm An hắn từ nhỏ đã mắc quái bệnh, ai ai cũng từng thấy, căn bản không đủ tư cách dự khoa cử!” 

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

Đường đệ của hắn đứng giữa trường chỉ tay mắng thẳng.

 

Ta tức muốn xông lên cho tên kia một cái tát. 

 

Nhưng Tạ Lâm An ung dung rút thánh chỉ ra:

 

“Ngươi nói, là thái y do hoàng thượng đặc biệt vì ta mà mời, còn chẳng bằng những lang trung ngươi tìm về sao?”

 

Một câu liền chặn miệng tất cả. 

 

Có thánh chỉ trong tay, đám quan khảo thí nào dám làm bậy. 

 

Sau đó mọi việc đều như ta từng nói: Tạ Lâm An đỗ trạng nguyên, lại được hoàng đế trọng dụng.

 

Phụ thân ta nghe tin, gửi thư hồi phủ, giọng chữ toàn chua chát ghen tức. 

 

Lời lẽ quanh co, đại để là sợ Tạ Lâm An đoạt mất phong quang của ông.

 

Ngày tháng yên ổn trôi qua, thoắt cái đã một năm. 

 

Lúc này Tạ Lâm An đã là tứ phẩm Thị lang kiêm Thái tử Thiếu sư, không chỉ đoạt lại toàn bộ gia sản song thân để lại, còn chèn ép Tạ gia đến mức khó thở.

 

Ta cùng hắn ở trong một tòa nhà phía bắc thành. 

 

Thỉnh thoảng hẹn A Hoan và mẫu thân ra ngoài du ngoạn.

 

Mẫu thân vẫn phản đối: 

 

“Ngươi cùng hắn vô danh vô phận ở chung, thật chẳng ổn chút nào.” 

 

Bà vốn từ khi còn trẻ đã thích quản mấy chuyện này.

 

Ta vội đánh trống lảng: 

 

“Thẩm tướng quân đã bao lâu rồi chưa gửi thư cho người?”

 

Mẫu thân thoáng sững lại, rồi hừ nhẹ, quay đầu: 

 

“Không có thư lại càng tốt, đỡ mất công ta phải đem vứt.”

 

Lời nói thì vậy, nhưng nếu không phải ta khi còn nhỏ từng vào thư phòng, lật được cả chồng thư bà cất giữ cẩn thận, thì suýt nữa cũng bị bà lừa rồi.

 

Đang lúc ấy, trên tường truyền xuống một giọng gấp gáp:

 

“Thật vậy sao? Nàng thật sự ném hết thư của ta rồi?”

 

Ta cùng mẫu thân ngẩng lên nhìn. 

 

Phụ thân ta đang ngồi trên tường, giáp đen chưa cởi, cằm lún phún râu xanh, cả người nhếch nhác. 

 

Mẫu thân lúng túng chỉnh tóc, rồi nghiêng đầu đi, giọng vẫn cứng cỏi:

 

“Tự nhiên là thật. Ngày xưa ngươi chẳng từng nói, có đánh c.h.ế.t cũng không cưới ta ư.”

 

Đúng lúc ấy Tạ Lâm An vừa hạ triều về. 

 

Ta vội nhường chỗ cho phụ thân, kéo hắn chạy ra xa.