Ta Là Bạch Nguyệt Quang Yểu Mệnh Của Tể Tướng

Chương 19



Phụ thân đã về rồi. 

 

Không chỉ về, mà còn mang theo chiến công hiển hách.

 

Hầu gia vui, Quốc công phủ cũng vui. 

 

Chỉ có vị thế tử của Hầu phủ là thấp thỏm bất an.

 

Hắn ta lại muốn giở trò cũ, vu hãm phụ thân ta.

 

Nhưng phụ thân ta nay đâu còn là thiếu niên non nớt thuở xưa.

 

Vài phen đấu trí, thế tử đành nhường vị trí ra.

 

Hôn sự của phụ mẫu ta cũng định xuống. 

 

Tất cả đều giống như ta từng biết trước. 

 

Chỉ có một điều khác biệt, Tạ Lâm An chưa từng có chính thê.

 

Nhưng ta vẫn thấy bất an.

 

“Đang nghĩ gì vậy?” 

 

Thấy ta thất thần giữa dãy ghế khách, Tạ Lâm An siết khẽ tay ta.

 

Ta mỉm cười lắc đầu: 

 

“Không sao. Chỉ là ta nghĩ, hôm nay Tam tiểu thư nhất định sẽ diễm áp quần phương.”

 

Chắc sẽ không có chuyện gì đâu. 

 

Ta mỗi tháng đều mời lão lang trung bắt mạch, để phòng mình mắc chứng nan y. 

 

Ta cũng chẳng kết thù oán với ai. 

 

Mà Tạ Lâm An đã g.i.ế.t kẻ nên g.i.ế.t, nhốt kẻ nên nhốt. 

 

Huống hồ ta cũng không phải chính thê của hắn.

 

Nghĩ vậy, lòng ta lại yên ổn, vui vẻ ăn uống.

 

Hôm ấy, ta cùng phụ thân uống say. 

 

Cuối cùng, ta ôm tay ông, nước mắt nước mũi tèm nhem dặn:

 

“Ngài nhất định phải đối xử tốt với… Tam tiểu thư đó!”

 

Phụ thân thấy ta khóc cũng khóc theo.

 

“Yên tâm, cả đời này nàng ấy bảo ta đi đông, ta quyết không dám đi tây.”

 

Quả thật, lời ông làm được. 

 

Bị mẫu thân ta quản chặt lắm.

 

Thấy trời không còn sớm, ta kéo Tạ Lâm An đứng dậy ra về. 

 

Nào ngờ chưa ra khỏi viện, đã bắt gặp một nhóm người lén lút.

 

Chúng rõ ràng am hiểu địa hình Hầu phủ, đi thẳng đến phòng phụ mẫu ta. 

 

Men say trong ta tỉnh nửa. 

 

Ta lập tức buông tay Tạ Lâm An:

 

“Ngươi mau đi gọi người, ta đi xem bọn chúng định làm gì.”

 

Hắn không đồng ý. 

 

Cuối cùng đổi lại, ta đi gọi người, hắn vào trước dò xét.

 

Khi ta dẫn người chạy tới, phụ thân ta và Tạ Lâm An đã giao đấu cùng bọn chúng.

 

“Vào trong trốn mau!” 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Tạ Lâm An lập tức xông đến, đẩy ta vào phòng, giọng dặn gấp: 

 

“Ninh Nhi, nghe lời, ngàn vạn lần đừng ra ngoài.”

 

Đêm trước, ta từng lén nói cho hắn biết, tiểu danh của ta là Ninh Nhi. 

 

Hắn chưa từng gọi trước mặt người ngoài, như sợ kẻ khác học theo.

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

Ta gật đầu: “Ta không ra.”

 

Rõ ràng, bọn người kia là nhắm vào phụ thân ta. 

 

Chúng chẳng sợ c.h.ế.t, miễn g.i.ế.t được ông là đủ.

 

Đang lúc hỗn chiến, một kẻ ngã trên đất bất ngờ ném phi tiêu về phía phụ thân. 

 

Khoảnh khắc ấy, ta chẳng nghĩ ngợi gì, thân thể tự động lao ra che chắn.

 

Không gian như lặng xuống, ta nghe tiếng Tạ Lâm An gào. 

 

Hắn đỏ hoe mắt như lần phát độc ở Tạ gia, liều mạng lao về phía ta.

 

Thật khiến lòng ta đau nhói. 

 

Đau hơn cả vết thương.

 

18

 

“Ngươi… ngươi thế này không được đâu…” 

 

Trong cơn mơ hồ, ta nghe tiếng lão lang trung than dài:

 

“Mấy phương pháp kia đều thất truyền rồi, dù có hữu dụng cũng chỉ kéo dài mạng một hai tháng. Ngươi cứ vậy hao tổn chính mình, chờ nàng tỉnh lại cũng sẽ mắng ngươi thôi.”

 

Ta chậm rãi mở mắt, thấy gian tranh lụp xụp của lão lang trung.

 

Tạ Lâm An ngồi không xa, đang được lão băng bó miệng vết thương, miệng vẫn lải nhải trách mắng.

 

“Ngươi…” 

 

Ta mới thốt một chữ thì ho khan. 

 

Cả gian nhà thoáng lặng đi.

 

Chàng quay đầu, thấy ta tỉnh, chẳng màng đến tay lão lang trung, vội lao đến bên giường:

 

“Ninh Nhi.”

 

Chàng nửa quỳ trước mặt ta, một bàn tay run rẩy vuốt lên gương mặt ta.

 

Ta chạm vào băng lụa quấn quanh n.g.ự.c hắn: 

 

“Sao ngươi cũng bị thương nặng thế?”

 

Chàng mắt đỏ hoe, ánh nước long lanh, lại chẳng thốt nổi lời nào.

 

Ta lại hỏi: 

 

“Thẩm Cảnh Nghiệp và Tam tiểu thư thế nào?”

 

Ánh mắt chàng trầm xuống:

 

“Bọn họ không việc gì. Người hôm đó là Thẩm Cảnh Hành sai đến, tất cả đều đã bắt.” 

 

Giọng mang theo sát khí, như thể muốn biến bọn chúng thành hồn dưới đ.a.o.

 

Ta gật đầu, quay sang lão lang trung: 

 

“Còn ta thì sao? Thương thế có nặng không?”

 

Lão thở dài, chưa kịp đáp thì Tạ Lâm An đã nắm tay ta:

 

“Không sao đâu, Ninh Nhi, ta tuyệt không để nàng có việc.”