Quả nhiên như chàng nói, thương thế ta ngày một khá hơn.
Chẳng bao lâu, ta đã có thể ngồi cùng chàng trước cửa nhìn hoàng hôn.
Chỉ là thuốc phải uống mỗi ngày vừa đắng vừa vương vị tanh.
“Ninh Nhi ngoan, uống thuốc mới mau khỏi.”
Dù ta né tránh thế nào, chàng cũng khéo léo dỗ ta uống xong.
Ta vốn chẳng nghĩ ngợi.
Cho đến một đêm, ta chợt tỉnh, bên người lại trống trơn.
Tìm khắp nơi, ta nhìn thấy chàng đang rạch n.g.ự.c lấy m.á.u.
Lão lang trung giận đến giậm chân:
“Cứ thế này, ngươi sẽ cùng nàng c.h.ế.t mất!”
Khoảnh khắc đó, ta mới hiểu vị tanh trong thuốc từ đâu mà ra.
Cũng hiểu vì sao chàng ăn uống thế nào cũng ngày càng gầy yếu.
Hóa ra ta lẽ ra đã c.h.ế.t từ hôm phụ mẫu ta thành thân.
Ta từng nghĩ qua bao khả năng: bệnh tật, trúng độc, kẻ thù báo oán… nhưng không ngờ lại là thế này.
Một cái c.h.ế.t chẳng hề có điềm báo, nhưng lại vô cùng hữu ý.
Ta giả như không biết, quay vào nằm lại.
Chẳng mấy chốc chàng về, ôm ta vào lòng, vô tình chạm phải lệ ở khóe mắt ta.
“Sao khóc vậy?”
Chàng dịu giọng hỏi.
Ta tránh chỗ thương nơi n.g.ự.c chàng, ngước mắt nhìn.
Đôi môi chàng tái nhợt, ánh mắt mang vẻ dè dặt bất an.
Ta lắc đầu: “Ác mộng thôi.”
Chàng thở ra nhẹ nhõm, ôm ta, vỗ vỗ lưng:
“Không sao, có ta đây.”
Ta cong môi cười, nhắm mắt ngủ tiếp.
Sáng hôm sau vừa tỉnh, ta nghe tiếng phụ thân ngoài cửa.
Không rõ nói gì, chỉ biết lại bị chàng đuổi xuống núi.
Hai người ấy hễ gặp liền cãi, chẳng biết đến bao giờ mới sửa được.
Ta lắc đầu cười, bò dậy.
Tạ Lâm An từ khi theo ta ở trên núi thì không đi triều, chỉ thỉnh thoảng xử lý vài việc.
Hôm ấy chàng bận, ta bèn đào hai vò rượu phụ thân giấu dưới gốc hoè phía sau núi, nói là để dành cho con gái sau này.
Chẳng phải chính là để ta uống sao.
Đợi chàng xong việc, ta cũng khéo léo đuổi lão lang trung đi.
“Đẹp không?”
Ta xoay một vòng trước mặt chàng, khoe y phục và son phấn.
Chàng cong mắt, cười ôn nhu đón ta:
“Đẹp.”
Ta cười ngốc trong lòng chàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chàng điểm mũi ta:
“Uống rượu rồi à?”
Ta gật đầu, kéo tay chàng:
“Tạ Lâm An, chúng ta uống một chén giao bôi nhé?”
Biết sớm muộn cũng c.h.ế.t, đáng lẽ một năm trước ta nên cùng chàng thành thân rồi.
Chàng khẽ run tay, nhìn chén rượu ta đưa tới lại không nhận.
“Chàng còn giận ta khi trước không chịu thành thân sao?”
Chàng lắc đầu.
Ta ngồi bên, một hơi uống cạn.
“Tạ Lâm An, chàng còn nhớ ta biết xem mệnh không? Ta biết chàng sau này sẽ thành đại quan, cứu giúp bách tính. Lũ lụt ở Lâm Châu, hạn hán ở Nguyệt Lăng, đều phải nhờ chàng.”
Giọng chàng run:
Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối
“Ninh Nhi, ta không muốn làm đại quan.”
“Chàng phải làm, ta muốn chàng làm.”
Bụng ta quặn đau, gắng chịu mới nói tiếp:
“Chàng tin có luân hồi không?”
Chàng như đoán ra điều gì, quay đầu nhìn ta.
Ta cong môi, m.á.u nóng từ khóe môi tràn ra.
Đau thật.
“Chàng khóc gì chứ?”
Ta giơ tay lau lệ nơi mắt chàng.
Chàng đỏ hoe: “Nàng lừa ta, Ninh Nhi, ngươi gạt ta!”
“Ta gạt chàng cái gì?”
Ta mỉm cười hỏi.
“Nàng từng nói, chỉ cần chúng ta không thành thân, nàng sẽ không c.h.ế.t.”
Ta thoáng sững sờ.
Xem ra lúc uống rượu ta đã buột miệng.
“Ta cũng không biết.”
Mũi cay xè, nước mắt tuôn ra:
“Ta cũng không biết… nếu ta biết…”
Lời sau đứt đoạn vì cơn đau.
“Ninh Nhi.”
Chàng thấy ta như thế, hoảng loạn thật sự.
Chàng muốn xuống núi tìm lão lang trung, lại muốn rút m.á.u cho ta.
Ta níu lấy chàng:
“Tạ Lâm An… ta lén… nói chàng nghe một chuyện.”
“Thế gian này có luân hồi. Chàng chỉ cần sống thật tốt, nhất định sẽ gặp lại ta.”
Chỉ là ta không còn nhớ chàng.
Nhưng ta vẫn sẽ thích chàng.