Ta Là Bạch Nguyệt Quang Yểu Mệnh Của Tể Tướng

Chương 21



19

 

Đau. 

 

Đau quá. 

 

Rõ ràng lão lang trung nói, loại độc dược ấy uống vào sẽ không đau mà.

 

“Ninh nhi… Ninh nhi … ”

 

Giọng nói của Tạ Lâm An cứ một lần lại một lần vang bên tai ta. 

 

Xé gan xé ruột. 

 

Nghe đến nỗi khiến người ta cũng đau lòng.

 

Ý thức ta dần tan đi, thân thể như trôi nổi giữa bóng tối vô tận. 

 

Không biết qua bao lâu, ta lại nghe thấy thanh âm kia.

 

“Ninh nhi, lần này ta tuyệt sẽ không một mình sống tiếp.”

 

Giọng chàng trầm thấp khàn khàn, vừa như đã tuyệt vọng, lại như tâm nguyện cuối cùng rốt cuộc cũng thành.

 

Không sống tiếp? 

 

Chàng định làm gì?

 

Ta vùng vẫy hết sức, nhưng chẳng cách nào thoát khỏi hắc ám này. 

 

Đến cuối cùng, giọng nói lạnh lẽo của Tạ Lâm An lại vang lên.

 

“Đậy nắp quan!”

 

Bốn phía tức thì ầm ĩ hỗn loạn.

 

“Đại nhân……”

 

“Gia chủ……”

 

Ta chậm rãi mở mắt, đập vào mắt là quan tài đen cùng bạch liệm trắng xóa.

 

Ta đang nằm trong quan tài.

 

Mà Tạ Lâm An cũng nằm ngay bên cạnh.

 

Thấy ta mở mắt, chàng thoáng ngẩn ra, rồi niềm vui lan khắp đáy mắt. 

 

Khóe mắt đỏ ửng, ánh nhìn khẽ lay động.

 

“Tạ……” 

 

Ta đảo mắt nhìn quanh, tức giận gọi: 

 

“Tạ đại nhân?”

 

Ý tình dày đặc nơi mắt chàng lập tức bị đè xuống, chàng ngồi dậy, lại là dáng vẻ ôn hòa nhã nhặn như gió xuân:

 

“Thẩm tiểu thư tỉnh rồi?”

 

Ta từ trong quan tài bò dậy, làm kinh hãi tất cả mọi người trong linh đường.

 

“Ta sao lại ở đây?”

 

“Thẩm tiểu thư từ Lãm Nguyệt Lâu ngã xuống, thương thế nặng, có cao nhân nói chỉ như vậy mới khiến tiểu thư tỉnh lại.” 

 

Chàng mở miệng nói dối mà mặt không đổi sắc.

 

Ta gật đầu: “Thế sao ngài cũng ở đây?”

 

“Bát tự của ta cùng Thẩm tiểu thư tương hợp, cũng là một phần trong đó.” 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Chàng chậm rãi bước ra khỏi quan tài.

 

Ta chống tay trên thành quan tài, nhìn nắp quan tài đậy dở, tức muốn nhảy xuống tặng chàng hai quyền.

 

Trước đó ta vừa dặn chàng phải sống cho tốt. 

 

Vậy mà sau lưng lại muốn cùng ta hợp táng!

 

“Đã thế, đa tạ Tạ đại nhân.” 

 

Ta nghiến răng.

 

Chàng nói: “Chỉ là chuyện nhỏ.”

 

Khi phụ thân ta đến, ta đang uống thuốc.

 

“Ninh Ninh a!” 

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

Phụ thân ta khóc đến nước mắt nước mũi dầm dề: 

 

“Con quả thật sống lại rồi, đều do phụ thân vô dụng, phụ thân không cướp nổi con từ tay Tạ Lâm An! Hắn đã làm gì con? Chẳng lẽ hắn muốn trâu già gặm cỏ non?”

 

Cả ngụm thuốc ta phun hết lên người phụ thân.

 

Tạ Lâm An thấy vậy, chỉ xoay người bảo hạ nhân nấu lại bát khác.

 

Quả thật chàng và phụ thân đứng cùng một chỗ, nhìn qua chẳng ai nghĩ chàng chỉ kém phụ thân ta vài tuổi.

 

Cả người như dừng lại ở tuổi hai mươi, chẳng chút dấu vết năm tháng.

 

“Phụ thân, người nói gì thế? Tạ đại nhân phẩm hạnh cao khiết, làm sao có ý nghĩ không đứng đắn với con được?” 

 

Ta lườm chàng một cái, giọng châm chọc.

 

Chàng rũ mắt, không đáp lời.

 

Phụ thân ta cũng thấy ta nói có lý, nghiêm chỉnh cảm ơn chàng, rồi muốn đưa ta về.

 

Tạ Lâm An tất nhiên chẳng nỡ. 

 

Nhưng lại chẳng thốt nổi một chữ.

 

Thấy ánh mắt chàng giằng xé không rời, cơn giận trong lòng ta vơi đi đôi phần.

 

Trên xe ngựa, ta hỏi phụ thân: 

 

“Lãm Nguyệt Lâu cao như thế, sao con không c.h.ế.t?”

 

Phụ thân vừa bóc quýt vừa đáp: 

 

“c.h.ế.t rồi a.”

 

Ta chớp mắt.

 

“Hơi c.h.ế.t thôi.” 

 

Phụ thân đưa quýt cho ta: 

 

“Hôm đó Tạ Lâm An vừa ở đó, hắn muốn kéo con, kết quả cùng con ngã xuống, thương thế cũng chẳng nhẹ. Nhưng hắn nhất định đưa con về phủ, mời hết thảy lang trung, đến cả Thái y trong cung. Nói hắn còn cứu được, con thì không.”

 

“Sau đó lại có đạo sĩ, hắn đặt một ngọn đèn dầu trong phòng, bảo rằng trước khi đèn tắt con tỉnh lại thì sống, quá giờ thì c.h.ế.t.”

 

Nhưng ta tỉnh lại trong quan tài, chẳng thấy đèn đâu.

 

“Đèn dầu tối qua đã tắt rồi.” 

 

Phụ thân thần thần bí bí nhìn ta: 

 

“Con thật là con gái ta sao?”