Ta Là Bạch Nguyệt Quang Yểu Mệnh Của Tể Tướng

Chương 22



Ta cười khan: “Không phải.”

 

“Phụ thân đùa con thôi, mau về đi, mẫu thân con khóc đến ngất mấy lần rồi.”

 

Ta gật đầu, vén rèm xe nhìn ra ngoài.

 

Tạ phủ ngày càng xa, nơi góc đường có một đạo sĩ đứng.

 

Ta còn chưa kịp nhìn rõ, bóng người ấy đã biến mất vô tung.

 

Từ đó, chuyện này bị truyền ra ngoài, thêm thắt đến mức thần thần quái quái.

 

Cả kịch bản cũng có người viết thành tuồng.

 

Trong đó, có một bản do chính ta xúi giục.

 

Tên là “Tể tướng đa tình chọc giận giai nhân”, một thời trở thành tuồng bán chạy nhất trên thị trường.

 

Hôm đó, ta gặp Tạ Lâm An ở hiệu sách.

 

Chàng đang định sai người hủy những cuốn ấy, ta hỏi:

 

“Tạ đại nhân đến cả sách kịch cũng quản, chẳng lẽ chột dạ sao?”

 

Chàng cúi đầu nhìn ta, trong mắt đen sâu thẳm kia là tình ý mà trước đây ta chưa từng phát hiện.

 

“Cuốn này tổn hại thanh danh của Thẩm tiểu thư.” 

 

Chàng ôn nhu giải thích.

 

Thẩm tiểu thư, Thẩm tiểu thư. 

 

Như sợ thiên hạ không biết ta với chàng xa lạ.

 

Rõ ràng là ta cố tình giả vờ quên chàng để trừng phạt, cuối cùng lại tự rước một bụng tức.

 

Ta phe phẩy quạt trong tay, xoay người bỏ đi.

 

Đi được vài bước, ta nhịn không được quay đầu:

 

“Thương thế của ngài thế nào rồi?”

 

“Đa tạ Thẩm tiểu thư quan tâm, đã không sao.”

 

Bộ dáng xa cách ngàn dặm.

 

Ai thèm quan tâm chứ!

 

Ta hậm hực kéo Sương Nhi, cao giọng nói:

 

“Mẫu thân lại đưa cho ta mấy bức họa nam tử, về nhà chọn một thôi!”

 

Sau này, ta lại nhiều lần chạm mặt Tạ Lâm An. 

 

Dần dần, ta phát hiện chàng luôn quanh quẩn bên cạnh ta.

 

Đi theo ta sao?

 

Ta phe phẩy quạt, nhìn vào kỳ xã trước mặt.

 

Trong đó phần lớn là nam nhân, xem chàng có đứng vững nổi không.

 

Ta bước vào, ngồi xuống trước một bàn cờ, nhanh chóng có người tới cùng ta đánh một ván.

 

Cờ này ta đều học từ Tạ Lâm An.

 

Người ở đây khó mà thắng được ta.

 

Khi ta thắng ván thứ ba, đối thủ hỏi:

 

“Bộ cờ này gọi là gì?”

 

Ta buột miệng: “Dạ huỳnh liệt quang.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ngay sau đó, giỏ cờ bên cạnh bị hất đổ, quân cờ rơi lách tách khắp nền.

 

Như ngọc châu rơi vào khay, vang lên không dứt.

 

“Tạ đại nhân.” 

 

Người đối diện ta lập tức đứng dậy, hành lễ với người sau lưng.

 

Ta ngồi im, ngón tay kẹp chặt quân cờ.

 

Trong chốc lát, kỳ xã đã bị dọn trống, bốn phía lặng ngắt.

 

Tạ Lâm An bước đến trước mặt ta, run giọng gọi:

 

“Ninh Nhi.”

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

Ngẩng đầu nhìn chàng, sống mũi cay cay, nước mắt đong đầy.

 

“Nàng trở lại rồi?”

 

Bàn tay chàng định chạm khóe mắt ta, song khi không nghe ta trả lời, lại dừng giữa không trung.

 

Ta chủ động áp má lên, để nước mắt rơi vào lòng bàn tay chàng.

 

“Ta đã bảo chàng phải sống cho tốt, sao còn muốn cùng ta nằm trong quan tài!” 

 

Ta nghẹn ngào hỏi.

 

Chàng ôm chặt lấy ta, dịu dàng hôn lên ấn đường.

 

“Ta sợ, Ninh Nhi.” 

 

Giọng chàng vừa khàn vừa run:

 

“Trên đời này không có nàng, sống chẳng còn ý nghĩa gì.”



 

Ngoại truyện Tạ Lâm An:

 

Ngày ta gặp Ninh Nhi, ta vừa mới phát bệnh một lần.

 

Đám thúc bá ngoài mặt thì hòa khí, nhưng thực ra đều mong ta c.h.ế.t sớm để đường hoàng chiếm lấy gia sản. 

 

Mỗi lần ta phát bệnh, bọn họ lại trói ta vào từ đường, lấy gia pháp hầu hạ.

 

Ta đã quên mình trốn ra bằng cách nào. 

 

Chỉ nhớ con ngõ kia tối om, tối đến mức không thấy điểm tận cùng.

 

Bỗng nhiên có một thiếu nữ xông vào, đôi mắt nàng sáng như sao, nàng mừng rỡ đỡ lấy thân thể đang ngã xuống của ta.

 

Ban đầu, ta tưởng nàng cứu ta cũng chỉ vì tiền tài Tạ gia.

 

Không ngờ nàng lại thật sự vì ta mà dốc sạch gia sản, thậm chí bước vào Di Xuân Lâu.

 

Xưa nay chưa từng có ai đối xử với ta như vậy.

 

Chưa từng có ai đứng chắn trước mặt ta, thay ta tát vào mặt những kẻ mở miệng chửi ta là sát tinh.

 

Cũng chưa từng có ai đi tìm thần y, chữa trị căn bệnh bị tất cả mọi người phán tử hình của ta.

 

Ta dường như… tìm thấy một chút lạc thú để sống ở đời này.

 

Chỉ cần có thể ở bên nàng, ta làm gì cũng được.

 

Dự khoa cử cũng được, làm quan cũng được.

 

Chỉ có một điều… ta không thể để nàng biết.

 

Ta chưa từng là kẻ yếu đuối dễ bắt nạt.

 

Thiên kim Thượng phủ là do ta ném xuống hồ.

 

“Lâm An, chỉ cần chàng chịu cưới thiếp, chàng muốn gì mà chẳng có? Nếu chàng muốn nuôi nữ tử ở Hẻm Liễu thành tiểu thiếp, thiếp cũng mặc chàng.”