Ta khẽ thở dài.
Định từ chối, vừa ngẩng đầu thì trông thấy phụ thân ta đang bước vào một tòa hoa lâu.
Vài ngày nay bận rộn chăm Tạ Lâm An, ta lại quên mất chính phụ thân ta mới là thần tài thật sự.
“Không cần, tỷ về trước đi, ta đã có cách rồi.”
Ta vỗ tay nàng trấn an, rồi một mình đi về phía hoa lâu.
Di Xuân Lâu là thanh lâu nổi tiếng ở kinh thành.
Hoa khôi nơi đây hát rất hay, ta cũng thường tới.
Không ngờ phụ thân ta cũng mê chỗ này.
“Cô nương này chắc đi nhầm chỗ?”
Vừa bước vào, mụ tú bà đã ra đón.
Ta đảo mắt nhìn một vòng, chẳng buồn khách sáo, cứ thế xông thẳng lên lầu hai.
Cuối cùng, trong tiếng cản ngăn, ta đá tung cửa một gian nhã thất.
Người bên trong chưa kịp ngồi đã bị dọa cho ngã ngồi xuống đất.
“Thiếu gia, là cô nương hôm nọ khen ngài đó.”
Tùy tùng của phụ ta, Thính Phong, vừa đỡ ông dậy vừa thấp giọng nhắc.
“Nhị công tử, vị cô nương này nói nhất quyết phải tìm ngài…”
Tú bà phía sau ta cười gượng.
Phụ thân ta nhìn ta, rồi lại nhìn tú bà.
Thính Phong phẩy tay, cho người phía sau lui xuống.
Ta thản nhiên bước vào, ngồi đối diện phụ thân ta.
Ông nâng chén trà trước mặt, hỏi:
“Vị cô nương này, chúng ta quen nhau sao?”
Ta lắc đầu.
“Vậy cô tìm ta có việc gì?”
Ông hớp một ngụm trà.
Ta chống cằm bằng một tay, tay kia ngửa ra trước mặt ông, như thường ngày:
“Cho ta ít tiền.”
“Phụt…”
Một ngụm trà phun thẳng vào người ta.
5
“Đây là bộ y phục ta mới mua hôm nay, ngươi phải đền, hai mươi lượng bạc.”
Ta mở miệng nói bừa.
Phụ thân ta tùy tiện dùng tay áo lau khóe miệng, đập bàn đứng bật dậy.
Ông chỉ vào ta:
“Ngươi, ngươi, ngươi có phải tưởng bổn thiếu gia dễ lừa lắm sao?”
Ta chống cằm, chớp mắt mấy cái.
“Thiếu gia, nàng hôm nọ từng khen ngài.”
Thính Phong đứng sau lưng ông thấp giọng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Nàng là người duy nhất trên đời này khen ngài.”
Phụ thân ta trừng Thính Phong một cái, giận dữ:
“Ngươi không nhìn ra sao? Nàng đến vòi tiền đấy! Hôm nọ chắc chắn cũng thế!”
Thính Phong quay sang hỏi ta:
“Thật vậy không?”
Chủ tớ hai người cùng nhìn ta.
Trong đôi mắt trong trẻo kia còn mang chút hy vọng không thể nào phớt lờ.
Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối
Hoàn toàn chẳng giống người phụ thân oai phong lẫm liệt, chiến công hiển hách của ta.
Ngược lại, giống một thiếu niên ngốc nghếch.
Ta mỉm cười lắc đầu.
“Lời khen là thật.”
Hai đôi mắt sáng lên.
“Tiền cũng thật sự muốn.”
Ánh mắt cả hai lập tức tối sầm.
“Ta biết ngay mà.”
Phụ thân ta hừ một tiếng từ lỗ mũi, mặt dài thượt:
“Thính Phong, ném ra ngoài.”
“Khoan đã.”
Ta đưa tay chặn Thính Phong đang tiến lại phía ta.
Thính Phong thật sự dừng lại.
Ta nhìn phụ thân ta, hết sức chân thành:
“Tiền này ta không lấy không, ta có thể bói cho ngài một quẻ.”
“Thì ra là một kẻ lừa bịp .”
Phụ thân ta hiện vẻ khinh thường, liếc nhìn Thính Phong:
“Thính Phong, ném ra ngoài.”
“Dừng lại.”
Ta ra lệnh khi hắn ta bước thêm mấy bước.
“Chẳng lẽ ngài không muốn biết tương lai của mình sao? Ta đoán mệnh rất chuẩn đấy.”
Ta lại nhìn phụ thân ta.
Ông nhón lấy một hạt lạc trên bàn, ném vào miệng:
“Tương lai của bổn thiếu gia? Cần gì đoán? Tam thê tứ thiếp, trêu mèo chọc chó, phú quý an nhàn.”
“Không, không, không.”
Ta chống bàn, ghé người về phía ông:
“Tương lai ngài công huân hiển hách, được người người kính ngưỡng, là Vĩnh Xương Hầu.”
Ông sững sờ.
Rồi cả gương mặt đỏ bừng.
Ta khoanh tay, đắc ý nhìn ông vừa tay chân loạn xạ vừa không dám tin.
“Không thể nào.”