Thính Phong không tin.
Phụ thân ta vẫn đỏ mặt, tay chân múa loạn.
Ta nắm lấy tay ông, nghiêm túc:
“Thật đấy.”
Phụ thân ta hất tay ta ra, điên cuồng lắc lắc Thính Phong.
Thính Phong quay đầu:
“Thiếu gia, ngài vui quá mà ngất rồi sao?”
“Mắc… mắc… mắc nghẹn rồi!”
Phụ thân ta hai tay ôm cổ, cuối cùng mới thốt được mấy chữ.
Trong phòng lập tức loạn thành một nồi cháo.
Thính Phong thì vỗ lưng, lại đưa nước, lại chạy đi chạy lại.
Chẳng biết bận rộn cái gì.
Thấy phụ thân ta sắp thở không ra hơi, ta vội ôm ông từ phía sau, cố sức lắc.
Lắc một lúc, thứ nghẹn trong cổ cuối cùng cũng bật ra.
Nhưng mặt phụ thân ta lại càng đỏ hơn.
“Trong họng ngài còn vướng gì sao?”
Ta lo lắng ghé sát lại, hận không thể cạy miệng ông ra xem.
Ông lùi một bước, nhìn ta chằm chằm hồi lâu.
Cuối cùng cả tai lẫn cổ đều đỏ bừng.
“Cô… cô nương, nam nữ thụ thụ bất thân, nàng… nàng như vậy thành ra cái thể thống gì chứ!”
Ông ôm chặt lấy chén, nói năng lắp bắp.
Không đúng rồi.
Chuyện này có gì đó không ổn!
Ta vỗ mạnh xuống bàn, cắt ngang những ý nghĩ vớ vẩn của ông, rồi chìa tay ra:
“Vậy thì ngài cho ta thêm chút tiền.”
Không biết là thật sự cảm kích ta, hay vì lý do gì khác.
Phụ thân ta lần này không nói gì nữa, ngoan ngoãn để Thính Phong đem hết tiền trên người giao cho ta.
Ta cân cái túi, thấy nặng trĩu mới nở nụ cười hài lòng.
“Ngài thật là người tốt…”
Phụ thân.
“…Người.”
Ta cầm túi tiền quay người bỏ đi:
“Lần sau lại đến tìm ngài.”
Phụ thân ta gọi với theo:
“Ngươi tên gì?”
“Trình Ngọc Nương.”
Ta đáp: “Ta ở ngay Hẻm Liễu, sau này có việc có thể đến tìm ta.”
Khi ta cầm tiền bước ra khỏi Đi Xuân Lâu, trời đã nhá nhem tối.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta ghé y quán lấy thêm hai thang thuốc cho Tạ Lâm An rồi mới về nhà.
Nhưng vừa vào cửa, ta đã phát hiện, Tạ Lâm An không thấy đâu.
“Đồ vong ân phụ nghĩa!”
Ta nghiến răng chửi, ném gói thuốc xuống đất.
Ta còn lo hắn không uống thuốc sẽ c.h.ế.t.
Không ngờ hắn lén bỏ đi.
Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối
Tuổi còn trẻ đỗ trạng nguyên thì đã sao?
Làm đến chức tể tướng thì đã sao?
Cũng chỉ là hạng lang sói vong ân!
Không biết ta đã chửi bao lâu, trong sân bỗng vang lên tiếng động sột soạt.
Chưa kịp đứng dậy, Tạ Lâm An đã xuất hiện ở cửa.
Không biết có phải do thương tích cũ chưa lành hay không, mà dưới ánh trăng hắn trông càng thêm gầy yếu.
“Ồ? Quay lại làm gì?”
Ta mỉa mai.
Hắn bước chậm rãi vào.
Một mùi m.á.u nhàn nhạt cũng theo đó lan vào.
Hắn đi đến trước mặt ta, ném cái túi tiền lên bàn.
“Ta không nợ ngươi nữa.”
Nói xong xoay người định đi, đến cửa lại như nhớ ra gì, vịn khung cửa nói thêm:
“Mấy nơi như Di Xuân Lâu, đừng đến nữa.”
Ta đang lật cái túi tiền thì giật mình ngẩng đầu.
Thấy mấy vết m.á.u loang dài phía sau lưng hắn.
6
Tạ Lâm An ngã gục ngoài sân.
Nể tình một túi bạc, ta lại dìu hắn lên giường.
“Sao lại bị thương nữa rồi?”
Nhìn vết m.á.u trên áo hắn, ta cau mày hỏi.
Hắn mí mắt nặng trĩu, không đáp.
Ta khẽ thở dài, theo bản năng muốn cởi áo hắn ra xem vết thương.
Nhưng tay chưa kịp chạm đã bị hắn giữ chặt.
Tay hắn khác người thường, dù giữa mùa hạ vẫn lạnh buốt.
“Ta… ta chỉ xem vết thương thôi.”
Không hiểu sao, lòng ta lại thoáng hoảng loạn.
Hắn buông tay, thấp giọng:
“Nam nữ khác biệt, để ta tự làm.”
Giọng nói đã mềm đi nhiều so với ngày đầu hắn tỉnh lại.
Theo yêu cầu cứng rắn của hắn, ta đành ngồi ở chiếc bàn xa giường.