Ta Là Bạch Nguyệt Quang Yểu Mệnh Của Tể Tướng

Chương 7



Trong phòng chỉ còn một ngọn đèn dầu.

 

Ánh sáng mờ nhạt.

 

Ta quay lưng về phía hắn, nhìn cái bóng in lên tường từ từ vén áo.

 

Bóng mờ chập chờn, hoàn toàn yên lặng.

 

Một lúc lâu sau, ta mới không nhịn được hỏi:

 

“Có đau không?”

 

Tất nhiên là lời thừa.

 

Những vết thương đó ta chỉ nhìn thôi cũng thấy đau, vậy mà hắn không hề rên nửa tiếng.

 

“Quen rồi.” 

 

Hắn băng bó xong, lại chỉnh y phục gọn gàng.

 

Ta quay lại nhìn, dưới ánh đèn vàng vọt vẫn thấy mồ hôi lấm tấm trên trán hắn.

 

Người đời đều nói, Tạ Lâm An có xuất thân tốt.

 

Cho nên mới tuổi trẻ đã đỗ trạng nguyên, liên tiếp được tiên hoàng lẫn hoàng đế sủng ái.

 

Nhưng bây giờ xem ra, cái gọi là xuất thân tốt ấy, với hắn chẳng phải điều may mắn gì.

 

Ta không biết phải nói gì, bèn thổi tắt đèn:

 

“Mau ngủ đi.”

 

Đêm ấy hắn ngủ chẳng yên.

 

Vết thương cũ thêm vết thương mới, nửa đêm đã sốt cao.

 

Ta hết lần này đến lần khác thay nước lạnh:

 

“Ta thật là nợ ngươi rồi, nếu không vì nghĩ sau này ngươi là quan to, ta chẳng buồn lo cho ngươi đâu.”

 

Trong đêm lạnh lẽo, chỉ có mấy lời lẩm bẩm của ta xé tan màn đêm.

 

Tạ Lâm An thỉnh thoảng khe khẽ rên một tiếng.

 

Như để đáp lại ta, lại như trong mộng thôi không kìm nén nữa.

 

Nghe mà xót xa.

 

A Hoan đến tìm ta thì ta vừa gục bên giường ngủ thiếp đi.

 

“Các ngươi…” 

 

Nàng nhìn Tạ Lâm An y phục xộc xệch và ta ngái ngủ, vội lấy tay che miệng hỏi: 

 

“Muội thật định để hắn làm phu quân sao?”

 

Giọng không nhỏ.

 

Ta vội quay lại nhìn Tạ Lâm An.

 

Vẫn chưa tỉnh.

 

Ta vội kéo A Hoan ra xa hơn:

 

“Tỷ nói nhăng nói cuội cái gì thế?”

 

“Các người như vậy, như vậy đó.” 

 

Nàng vẽ vời mập mờ: 

 

“Muội mà không gả cho hắn, sau này ai dám cưới muội.”

 

Chúng ta như vậy là như thế nào?

 

Chưa nói đến việc ta có muốn lấy Tạ Lâm An hay không.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Chỉ riêng chuyện vị chính thất đoản mệnh của hắn.

 

Chẳng phải chứng minh rằng ai lấy hắn, kẻ đó c.h.ế.t sớm sao?

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

Ta mới mười sáu tuổi, vốn tưởng ngã từ Lãm Nguyệt Lâu xuống là c.h.ế.t rồi, nay khó khăn lắm mới được sống lại, sao có thể c.h.ế.t nữa.

 

Nghĩ vậy, ta liền lắc đầu.

 

Ta cứu Tạ Lâm An, hoàn toàn chỉ để sau này hắn công thành danh toại thì ta có phần dựa, tuyệt đối chẳng có ý gì khác.

 

“Ta…” 

 

Ta vừa mở miệng, ngoài cổng đã có mấy người tiến vào.

 

Trương Bát lười nhác đi tới:

 

“Đúng vậy, đã bị ta từ hôn, sau này còn ai dám cưới muội nữa.”

 

“Chỉ cần muội ngoan ngoãn với Trương ca, ca đây vẫn thương muội.”

 

Hắn ta dường như quên hẳn bài học mấy hôm trước, ánh mắt d.â.m đãng đảo quanh người ta.

 

Ta phun thẳng một ngụm nước bọt lên mặt hắn ta:

 

“Cút.”

 

Hắn ta đưa tay quệt một cái, lại đưa lên mũi ngửi.

 

“Thơm~”

 



 

“Ngươi bị bệnh à?” 

 

Ta ghê tởm đến mức muốn nôn, giơ tay định tát hắn ta.

 

Lần này lại bị hắn ta túm chặt cổ tay.

 

Ngón tay hắn ta nhơ nhớp xoa trên cổ tay ta, cười nói:

 

“Ban đầu còn thấy muội có chút nhàm chán, bây giờ thế này mới khiến ca đây ngứa ngáy.”

 

Ta tung chân đá.

 

Hắn ta lùi lại tránh, rồi phất tay ra hiệu cho đám sau lưng.

 

“Bắt đem đi.”

 

Ta thường hay quên.

 

Giờ ta là Trình Ngọc Nương, chứ không phải Thẩm Ninh, người vừa ra khỏi cửa đã kẻ hầu người hạ hô vang.

 

Dù ta có chút võ vẽ, nhưng cũng chẳng địch lại mấy gã nam nhân.

 

Đúng lúc ta sắp bị trói, phía sau vang lên một giọng lạnh như băng:

 

“Dừng tay.”

 

7

 

Không biết từ khi nào mà Tạ Lâm An đã tỉnh. 

 

Hắn mặc y phục chỉnh tề, tựa vào khung cửa, gương mặt lạnh lẽo như băng sương. 

 

Nếu không phải vì y phục quá mộc mạc, thì chỉ riêng khí chất toát ra cũng đủ khiến người ta không dám khinh thường.

 

“Ta nói sao hôm nay ngươi lại đột nhiên chống đối ta.” 

 

Trương Bát quét mắt nhìn Tạ Lâm An, lời lẽ dơ bẩn không chút kiêng dè: 

 

“Thì ra trong nhà lại giấu một tiểu bạch kiểm.”

 

Ta liều mạng thoát tay, chắn trước mặt Tạ Lâm An.