“Ta cảnh cáo ngươi, hắn không phải loại người mà ngươi chọc vào nổi đâu.”
Đây là sự thật.
Chỉ có điều là chuyện của tương lai.
Hiện giờ tạm mang ra doạ cho Trương Bát sợ.
Nghe vậy, Trương Bát nheo mắt, lại quét mắt từ đầu đến chân Tạ Lâm An một lượt:
“Nhìn cũng thấy quen quen.”
Có người ghé sát vào tai hắn ta:
“Là sát tinh Tạ gia.”
Nhắc tới Tạ gia, ngay cả quan viên trong triều cũng phải nể vài phần.
Nhưng Tạ gia lại có một “sát tinh” như vậy.
Ta không nhịn được mà ngoảnh đầu nhìn về phía Tạ Lâm An, chỉ thấy hắn mặt mày bình thản.
“Tưởng là ai, thì ra là cái sát tinh đã khắc c.h.ế.t song thân, suýt thì bị trục xuất khỏi Tạ gia. Sao? Giờ còn muốn cắn ta à?”
Song thân của Tạ Lâm An quả thực mất sớm khi hắn còn nhỏ.
Nhưng ta chưa từng nghe hắn bị gọi là sát tinh Tạ gia.
Có lẽ bởi sau này hắn đứng ở ngôi cao, những lời khó nghe liền tự nhiên biến mất.
“Câm cái miệng thối của ngươi lại.”
Ta tức giận, lại bước gần về phía Tạ Lâm An hơn:
“Mặt mày như lợn hôn, còn dám chê người khác.”
Nụ cười của Trương Bát cứng ngắc trên mặt.
“Ngọc Nương, muội thật coi hắn là bảo bối sao? Hắn chẳng qua chỉ là thứ tạp chủng bị Tạ gia vứt bỏ. Hôm nay ta đánh hắn nửa sống nửa c.h.ế.t, hắn cũng…”
Hắn ta chưa nói xong, ta đã giơ tay tát một cái.
“Không được phép nói hắn như thế!”
Cái tát này hắn ta không kịp tránh, âm thanh vang giòn.
“Con mẹ nó!”
Hắn ta tức giận, giơ tay định tát lại ta.
Ngay lúc ấy, Tạ Lâm An phía sau kéo ta vào, chân hắn quét mạnh một cái, đá Trương Bát văng xa.
Tạ Lâm An đứng chắn trước mặt ta:
“Tiến thêm một bước, ta g.i.ế.t ngươi ngay tại đây.”
Ta ngẩng đầu nhìn hắn.
Dáng người thẳng tắp, văn nhã xen lẫn sát khí, mang một loại khí chất khó diễn tả thành lời.
Trương Bát ngã ngồi dưới đất, phun ngụm nước miếng sang bên:
“Đồ tạp chủng, ngươi cũng dám…”
“Hắn không dám, ta dám.”
Tiếng phụ thân ta vang lên từ ngoài viện.
Ta ló đầu ra sau lưng Tạ Lâm An, quả nhiên thấy phụ thân mang theo Thính Phong bước vào.
Trương Bát quay đầu lại, thấy người đến liền lắp bắp không tin:
“Thẩm… Thẩm nhị gia?”
Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối
Phụ thân ta chẳng biết ở đâu lôi được cái quạt, ra vẻ phong lưu phe phẩy trước n.g.ự.c, rồi bước thẳng về phía ta, tiện thể giẫm lên bàn tay Trương Bát một cái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Ta đến có muộn không?”
Phụ thân hỏi.
Ta lắc đầu: “Vừa kịp.”
Có phụ thân chống lưng, đúng là cảm giác khác hẳn.
Phụ thân ta thoả mãn phe phẩy thêm cái quạt, bảo Thính Phong:
“Quăng hắn đi.”
Thính Phong liếc phụ thân một cái đầy oán trách.
“Khoan đã.”
Ta gọi giật lại.
“Hắn dám chửi Tạ Lâm An, nhổ hết răng hắn cho ta.”
Ta chống nạnh, hống hách ra vẻ.
Phụ thân ta thoáng giật mình nhìn ta, ta nhe răng cười lại với ông.
Ông rùng mình một cái.
“Nghe nàng ấy đi.”
Phụ thân ra lệnh cho Thính Phong.
Đợi viện được dọn sạch sẽ, trong phòng bỗng yên tĩnh hẳn.
Ta, phụ thân ta, A Hoan, Tạ Lâm An bốn người ngồi quanh bàn, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.
Cuối cùng vẫn là A Hoan lên tiếng trước:
“Ngọc Nương, muội… muội quen nhị gia thế nào vậy?”
“Ở Di Xuân Lâu quen đó.”
Ta thuận miệng đáp.
“Phụt…”
Nước trong miệng ba người đồng loạt phun hết lên người ta.
Thật vô giáo dưỡng!
Ta trừng cả ba một cái.
Phụ thân ta vội xua tay:
“Không phải ý đó, chúng ta không có loại quan hệ ấy. Ta cũng chẳng mấy khi đến Di Xuân Lâu.”
Tạ Lâm An lạnh lùng liếc phụ thân, từ trong n.g.ự.c lấy ra chiếc khăn tay đưa cho ta.
“Danh tiếng của Thẩm nhị gia, thiên hạ đều biết.”
Giọng hắn nhạt nhẽo, nhưng nghe lại thấy chua chát mỉa mai.
Phụ thân ta cũng nghe ra, liếc xéo hắn một cái.
“Đem so với danh tiếng của Tạ công tử, vẫn còn đỡ hơn chút.”
8
Rất nhanh ta phát hiện, phụ thân ta và Tạ Lâm An quả thực không ưa nhau.
Ánh mắt thì ngầm g.i.ế.t nhau, lời nói thì châm chọc qua lại.
Nhân lúc Tạ Lâm An không có mặt, ta hỏi phụ thân:
“Ngài với hắn từng quen biết trước đây à?”